
Tác giả: Tô Mịch
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134298
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/298 lượt.
ọi điện, bây giờ không thấy động tĩnh gì của đầu dây bên kia, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể lắp bắp hỏi:
- Thực tế là mấy anh chơi bao lâu?
- Nửa tháng.
Nghiêm Tiêu hơi dừng lại rồi lặng lẽ đáp.
- Quá nhanh.
Mạc Nhan cầm điện thoại, rơi vào trạng thái im lặng. Đại khái là cô đã hồn lìa khỏi xác rồi, căn bản không thể nói chuyện. Về điểm này mà nói, cô cũng tự khinh bỉ bản thân. Chỉ là thấy cô không nói gì, Nghiêm Tiêu cũng không nói gì.
Trong lòng Mạc Nhan thấy lúng túng, tình trạng thế này tiếp tục thì không phải là lãng phí tiền điện thoại sao?
Cô cất giọng:
- Sư huynh à, hôm nay em quên nộp tiền điện thoại…
Giọng Nghiêm Tiêu nhỏ nhẹ:
- Ừ?
- Thực ra hôm trước đã không đủ rồi..
- Vì vậy?
- Em …phải…cúp…điện thoại rồi!
Nghiêm Tiêu trầm xuống một chút rồi nói nhẹ nhàng:
- Oh, em cúp đi.
Mạc Nhan bỏ điện thoại xuống, bắt đầu nhìn lại màn hình máy tính, chỉ thấy người đánh đàn xinh đẹp đó đã diệt hết tất cả những yêu quái xung quanh, đang trong lúc cười một cách điên cuồng không chú ý đến hình tượng:
- Ha ha ha ha ha ha, anh mập của em rất lợi hại nhé, ha ha ha ha ha!
Mạc Nhan nghĩ, lẽ nào đó gọi là “Hào phóng như gió”…
Thế giới này hỗn loạn rồi…
Cô nói trái với ý mình nghĩ:
- Thật là lợi hại, lợi hại…
- A ha ha ha, không phải sùng bái anh đâu, đó chỉ là một kỷ xảo nhỏ, không đáng cười, không đáng cười!
Mạc Nhan kịp thời cắt đứt lời của anh:
- Nhưng người chơi đàn là anh và đạo sĩ là sư huynh, tên của hai nhân vật này quả là rất tương hợp à.
Anh mập rất đắc ý:
- Cái tên có đầy đủ khí chất cổ điển và nội hàm này đương nhiên là anh đặt rồi. Như Nghiêm Tiêu đến Lý Hạ và Lý Thương Ẩn cũng không phân biệt được, làm sao có thể biết đặt?
Mạc Nhan chống cằm suy nghĩ. Đại khái là Nghiêm Tiêu không phân biệt được giữa Lý Hạ và Lý Thương Ẩn. Chỉ cần anh cảm thấy điều đó không có tác dụng gì với anh thì anh không cần quan tâm. Hầu như từ rất lâu rồi, anh muốn làm gì, muốn có được giải thưởng gì, đều không bỏ lỡ. Lúc lên cấp ba, anh nói thích không khí trường cấp ba trọng điểm nào đó, sau đó anh quả nhiên được chuyển thẳng đến đó. Anh nói, anh chỉ có thể đạt được vị trí thứ hai giải nhảy cao nhảy xa hội khỏe phù đổng của trường, sau đó quả là cũng đạt vị trí thứ hai.
Làm người, luôn không thể việc gì cũng như ý vậy? Nhưng Nghiêm Tiêu lại thế.
Mạc Nhan có lúc cũng nghĩ, nếu có một ngày, khi kế hoạch không kịp với biến số, anh sẽ dự định xử lý thế nào.
Đương nhiên, cô tuyệt đối không phải là hi vọng trong vui mừng và tai họa.
Anh mập lại đắc ý nói:
- Lúc đầu anh đăng ký hai cái tên cao sang, một là người chơi đàn, một là đạo sĩ. Căn bản là muốn chờ chúng lớn một chút, sau đó để chúng kết hôn. Nhưng mới luyện được không bao lâu, anh lại cảm thấy chức danh đạo sĩ này không phải là để chơi, xuất chiêu cũng đứng ở đó ngây ra rất lâu để tạo pose (dáng), khi PK thật ai còn chờ bạn tạo dáng, cái thời gian này cũng đủ để người khác chém vài nhát rồi. Vì vậy anh vứt cái nick này cho Nghiêm Tiêu.
Đối với việc đạo sĩ thích tạo dáng, Mạc Nhan cũng tán đồng:
- Đạo sĩ ra chiêu thực sự là rất chậm, không đủ sức công kích lớn.
Anh mập nói:
- Hơn nữa hai cây đao kỹ thuật của Nghiêm Tiêu, một đao là chém người khác, một đao là kích thích bản thân, anh cũng không yên tâm gả con của nhà anh cho cậu ta, thật là không biết cậu ta làm sao lại được xếp vào bảng anh hùng thiên hạ…
Anh mập còn đang lên giọng khoe khoang, chỉ thấy một đạo đao kiếm từ trên trời đưa xuống, chấn động từ cách ba bước tới người đánh đàn, vết máu tuôn rơi. Tà áo xanh của Túy đạp thanh thu bay phấp phới, rút kiếm, kiếm hoa sáng quắc hết sức xinh đẹp.
Mạc Nhan … họ không phải đang chuẩn bị PK ở cái chỗ quái quỷ này chứ? Nhỡ hai bên đều bị thương, cô chỉ có thể dùng cái chết về tới thành, sự chết chóc của người chơi sẽ khiến mất điểm kinh nghiệm.
Tiêu sương dạ vũ lấy ra Thất huyền cổ cầm:
- Có giỏi thì PK, ai sợ ai?
Người chơi đàn nói xong câu này thì lập tức ngồi xuống nói:
- Tôi quên mang thuốc, chờ tôi chút rồi trả lời.
Mạc Nhan hiểu ra, lập tức đưa máu cho Tiêu sương dạ vũ:
- Các anh đánh thật? Vậy em phải làm gì? Có phải là chờ khi một người chết rồi cứu sống?
Nghiêm Tiêu nói:
- Em đứng sang một bên nhìn.
Mặc mặc khạp thụy ngoan ngoãn lui về một bên, xem hai cao thủ chuyển sang trạng thái PK.
Theo lời của anh mập mà nói, đó là trận chiến giữa những người đàn ông, chết thì chết một cách hoành tráng, đánh không ra gì thì không cần đánh.
Mạc Nhan xem những tuyệt kỷ mà hai bên liên tiếp đưa ra của môn phái mình, đẹp đẽ kỳ diệu đến tuyệt vời, những yêu quái xung quanh vừa chạy đến chưa kịp hoạt động gân cốt đã bị giày xéo một cách vô tình. Chờ đến khi người đánh đàn đàn một khúc ma âm cao, Mặc mặc khạp thụy cũng bị giật mình, hầu như đến phản ứng gì cũng đều không kịp, trên giao diện trò chơi đã nhảy lên câu: Bạn đã rơi vào tình trạng tử vong, hãy kích hoạt để xác định về thành.
Mạc Nhan thấy điểm kinh nghiệm giảm đi, cả