
Tác giả: Tô Mịch
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134287
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/287 lượt.
ông thể nhìn nha.
Nghiêm Tiêu chỉ có thể cười nói:
- Chênh lệch múi giờ vẫn chưa đổi lại được.
Nguời coi phỏng vấn đứng dậy bắt tay với anh:
- Có tin tức liên quan, chúng tôi sẽ thông báo cho cậu sớm nhất có thể.
Về đến nhà, Nghiêm Tiêu đúng lúc gặp Mạc Nhan đi thăm bệnh từ bệnh viện về,bèn hỏi:
- Sức khỏe của chú tốt hơn rồi chứ?
Mạc Nhan gật gật đầu, nhìn anh quay người mở cửa, vội hỏi:
- Sư huynh, nhà anh có quyển Thuế pháp không? Em muốn mượn xem xem.
Bố Nghiêm Tiêu dạy thương mại, chắc sẽ có sách loại đó.
Anh nghĩ một chút, xem có ấn tượng gì với quyển sách đó trên giá không:
- Nếu không thì em vào tìm xem, anh không để ý lắm.
Mạc Nhan cởi giày, đang lúc tiến vào phòng sách, bỗng thấy một đám đen đang lộn qua lộn lại trên sôfa, giơ bốn chân lên, đôi mắt đen nhánh mở to, im lặng nhìn cô.
Là loại chó hồ ly nhỏ, hình dáng ngốc nghếch.
Nghiêm Tiêu bước đến:
- Em họ anh đến ở vài ngày, còn đem theo thứ đó.
Anh mấy ngày nay mất ngủ, nghe tiếng vuốt của chó hồ ly cọ trên thảm nhà. Mất ngủ càng thêm nghiêm trọng.
Mạc Nhan Oh lên một tiếng rồi bước hai bước, con chó đó đứng dậy từng bước. Cô dừng lại nhìn nó, nó mở to đôi mắt nghiêng đầu nhìn cô một cách ngốc nghếch.
Mạc Nhan nhịn không được cười:
- Nó xem ra hình như có chút ngốc ngốc.
Nghiêm Tiêu nghĩ đến bảng thành tích màu đỏ của cô em họ, nhỏ giọng nói:
- Ai nuôi thì nó giống người đó…
Chó hồ ly nhẹ nhẹ chạm vào tường, đôi mắt đen nhánh nhìn cô một cách vô tội.
Mạc Nhan trong nháy mắt chết trân ra.
Cô cúi lưng ôm nó:
- Nhưng rất đáng yêu.
Nghiêm Tiêu lấy ra quyển sách trên giá:
- Thuế pháp.
Mạc Nhan luyến tiếc không nỡ:
- A, cảm ơn. Vậy ngày mai em lại đến mượn cuốn khác.
Nghiêm Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu em có thời gian không bằng giúp anh trông cô em họ nhé, biện pháp gì cũng được, chỉ cần em bắt em ấy làm xong bài tập. Anh quản không nổi nó.
Mạc Nhan thấy rất kỳ lạ, giáo dục theo kiểu của Nghiêm Tiêu thế mà lại không có tác dụng:
- Em họ anh cơ bản thế nào?
Nghiêm Tiêu mở ngăn kéo, rút ra bảng kết quả:
- Em tự xem đi.
Bảng điểm tiểu học bây giờ đã không giống với họ học lúc đó, không dùng hệ điểm 100 mà đổi sang hệ A, B, C, D. Mạc Nhan xem toàn là điểm không đủ qua, nói không suy nghĩ:
- Em họ anh và anh trên phương diện này không giống nhau…
Chỉ vì đã từng trải qua, Mạc Nhan mới hiểu rõ tại sao Nghiêm Tiêu dạy không tốt. Cô em họ đó sống nội tâm, không nghịch ngợm, người khác nói gì cũng gật đầu đáp ứng, nhưng trong nháy mắt nghe tai trái thì ra tai phải. Mạc Nhan vừa giảng cho cô bé nghe một phương trình đơn giản nhất, cô bé ngồi nghe ngoan ngoãn, nghe xong thì quên.
Tóm lại, không kể bạn nói gì, cô bé đều lập tức quên ngay.
Cô em họ duy nhất chỉ quan tâm con chó hồ ly ngốc nghếch đó, tý chút lại muốn ôm nó.
Mạc Nhan chỉ có thể dùng phương pháp bỉ ổi nhất, cướp đi con chó hồ ly, chờ cô bé nghe hiểu một chút kiến thức thì cho cô bé ôm con chó một chút, nếu bài tập viết đi viết lại hai ngày thì dắt cô đi mua thức ăn cho chó và đồ chơi.
Nghiêm Tiêu thì lại rất rảnh rỗi, dựa vào ghế xem phim nguyên bản, nhiều nhất là chờ đến giờ ăn cơm thì gọi điện thoại kêu người đưa tới.
Mạc Nhan khinh thường nói:
- Anh Nghiêm, anh không phải tìm một công ty mà bán thân sao?
Nghiêm Tiêu hai chân dài vắt vào nhau, nhìn chằm vào màn hình:
- Tìm rồi, thứ hai tuần sau mới bắt đầu thời kỳ thử việc.
Năm ngày sau khi phỏng vấn, thì nhận được thư trả lời của phòng nhân sự, nói anh ngày thứ hai đến và công việc đầu tiên là báo danh.
- Lẽ nào anh không tìm thêm mấy công công ty để đề phòng lỡ may ra sao?
- Tìm thêm mấy nơi? Nhưng chỗ khác tương đối mà nói, đều không có giá trị.
Mạc Nhan thật muốn nôn ra máu, dạy cô em họ câu thành ngữ:
- Ý nghĩa của khái niệm sai số, tức là sự sai sót hay sự bỏ lỡ ngoài ý muốn. cũng giống như anh của em nói to giọng hùng hồn như thế, sau này nhất định sẽ gặp sai sót ngoài ý muốn, vì vậy làm người cần phải khiêm tốn. Ah, nói khoác mà không biết hổ thẹn nghĩa là có người nói lớn mà không thèm quan tâm, hiểu chưa?
Nghiêm Tiêu quay đầu lại nhìn.
Sai sót bất ngờ, thực ra sớm đã có, không ắt cứ gì phải đợi sau này.
Tháng 9 là thời kỳ tốt nhất để bắt đầu năm học mới, cũng là một tháng với những tiếng than thở.
Anh mập cuối cùng cũng vào ở ký túc xá của nghiên cứu sinh, sau khi đi dạo một vòng dưới con đường râm mát với những hàng cây thông xanh ngắt thì hội báo: Ta bỗng bắt gặp một đôi giai nhân trên con đường đá nhỏ, trong lòng hết sức kích động.
Giáo viên hướng dẫn có vẻ đẹp dịu dàng, có xe có nhà nhưng không có chồng đó của Mạc Nhan bỗng nhiên tự động từ chức. Cô đứng bên ngoài phòng làm việc, nhìn giáo viên hướng dẫn thu xếp đồ vào vali, lần đầu tiên có chút mơ hồ: Cô cứ nghĩ rằng đối phương rất thích công việc này.
- Tuy có chút đáng tiếc vì chưa chờ được đến lúc các bạn chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. – N