
Tác giả: Mặc Khê
Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015
Lượt xem: 134496
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/496 lượt.
tôi nói cậu không hiểu trò xiếc của nữ nhân, trong lòng Khúc Như Y tột cùng có ai, cậu cũng không cần giả bộ ngu.” Sở Úc trả lời lại một cách mỉa mai.
“An Tiểu Tâm là mối tình đầu của cậu?” Anh Bồi chuyển đề tài đến trên người An Tiểu Tâm. Sở Úc trầm mặc xuống, không phải là mối tình đầu, cũng là tự mình khắc cốt ghi tâm, là người không cách nào quên được.
Anh Bồi đem xe dừng bên ngoài nơi ở của Sơ Úc, trầm giọng nói: “Sở Úc, không cần thiết bởi vì chuyện tình cảm đem mình chật vật như vậy. Phụ nữ nha, cũng tương tự như nhau, không có gì khác biệt.”
Sở Úc giương mắt liếc Anh Bồi một cái, hừ lạnh nói: “Không biết đến tột cùng có cái phụ nữ nào mới có thể thu cậu, mặt lạnh, lãnh tâm. Thật mong đợi có thể nhìn đến ngày cậu vì phụ nữ thương tâm.”
Anh Bồi nghe lại ha ha nở nụ cười: “Lời nói này của cậu quá không trượng nghĩa đi. Nói thế nào thì chúng ta cũng là anh em cùng nhau trưởng thành, làm gì rủa tôi như vậy.”
Sở Úc đẩy tay của anh xuống, liếc anh một cái, đẩy cửa xuống xe.
Thời điểm Đinh Phổ Nguyệt mở cửa vào phòng, trong phòng một mảnh đen tối. Cô giơ tay lên mở đèn, trong phòng khách nhỏ lập tức tỏa sáng lên, An Tiểu Tâm ngồi ở trên cửa sổ còn chưa kịp lau khô nước mắt, chỉ có thể đưa tay ngăn lại ánh sáng kích thích cặp mắt.
“Hừ, mới vừa rồi người đang trước mặt chị, chị lại không nhìn, hiện tại lại tránh ở cửa sổ kia nhìn lén.” Đinh Phổ Nguyệt hừ lạnh.
“Người nào nhìn lén?” An Tiểu Tâm tức giận.
“Em nói An Tiểu Tâm, chị có thể hay không chớ bày ra gương mặt tình thánh. Khi Đặng Dịch Triều ngươi ta còn sống, chị luôn khi dễ người ta. Người đã chết, chị cũng làm quả phụ rồi. Hiện tại không ai cho chị lập đền thờ trinh tiết, chị không cần phải giả dạng thành như vậy.” Đinh Phổ Nguyệt lạnh lùng nói.
An Tiểu Tâm đứng dậy, chân một trận tê dại, nàng cũng lạnh lùng trả lời: “Em cho rằng chị giống như em? Quang minh chánh đại làm tình phụ của người ta? Em có phải muốn chọc chết dì có phải hay không?”
“Em thế nào? Em yêu Anh Bồi, sẽ phải bồi ở bên cạnh hắn. Em so với chị còn mạnh hơn, năm đó chị không phải là yêu Sở Úc sao? Muốn chết muốn sống đuổi theo Sở Úc, hiện tại hắn quay đầu lại, chị còn do dự cái gì?”
“Chị không thương Sở Úc, chị chỉ yêu ẩm ướt.” Gương mặt An Tiểu Tâm cứng rắn nói.
“Chớ ẩm ướt, ẩm ướt, ghê tởm! Nếu không phải ở thời điểm chị cùng Sở Úc làm hư chuyện, Đặng Dịch Triều có thể chết sao? Chị còn có mặt mũi gì dùng danh nghĩa của hắn tuyên bố cả đời không lấy ai, hắn biết được, không thể không từ phần mộ này nhảy ra.”
“Chị lại hi vọng hắn từ trong phần mộ nhảy ra, vô luận hắn gọi chị làm cái gì cũng được.” nước mắt An Tiểu Tâm không tiếng động chảy xuống.
“Cắt” Đinh Phổ Nguyệt khinh thường nhìn An Tiểu Tâm nói: “Đặng Dịch Triều biến thành ma cũng không nguyện ý nhìn thấy dáng vẻ này của chị. Cầu xin chị, nên tìm người đàn ông đi cho xong, đừng cả ngày để cho mẹ em cùng cha chị vì chị lo lắng.”
“Chuyện của chị không cần em quan tâm, em quản tốt chính mình là được.” Nhắc tới dì cùng cha, An Tiểu Tâm tâm phiền ý loạn.
“Ngày mai em phải chuyển đi, Anh Bồi mua cho em căn phòng.” Đinh Phổ Nguyệt nói.
An Tiểu Tâm trừng lớn cặp mắt, phẫn hận nói: “Chị liền không rõ, em xem trúng hắn cái gì? Em có biết tình nhân hắn nhiều không kể xiết, tại sao em muốn đem cuộc sống trong sạch của mình bồi hắn chơi? Hắn nào có thật lòng? Em muốn nhà, cha chị cũng có thể mua cho em.”
“Em không thể buông ra người đàn ông mà em yêu. Lần đầu tiên nhìn thấy Anh Bồi, em liền tự nói với mình, em không thể mất đi cơ hội nữa. Coi như cuối cùng hắn vứt bỏ em, em cũng vậy, tuyệt không hối hận. Bởi vì em không thể, nhìn người đàn ông em yêu vì cứu phụ nữ khác mà dâng mạng, ngay cả nhìn cũng không nhìn em một cái” Đinh Phổ Nguyệt càng nói càng kích động, đợi rống xong rồi, mới phát hiện bí mật mà mình muốn che giấu nhiều năm cứ như vậy bị hét ra hết.
An Tiểu Tâm khiếp sợ nhìn cô, lẩm bẩm nói: “Phổ Nguyệt. . . . . .”
Đinh Phổ Nguyệt hổn hển thở hai cái, nhìn An Tiểu Tâm nở nụ cười khổ nói: “Không sai, em yêu ẩm ướt của chị. Đáng tiếc trong mắt của hắn chỉ có chị. Nhưng mà bây giờ tất cả đều đã qua, em hiện tại chỉ thích Anh Bồi.”
Đinh Phổ Nguyệt nói xong tiêu sái xoay người, đẩy ra cửa phòng của mình. An Tiểu Tâm gọi cô: “Phổ Nguyệt, chị phải làm sao hướng dì cùng ba giải thích?”
“Em cũng không phải là con gái của chị, có cái gì mà giải thích. Chị nên cao hứng mới đúng, thư phòng của chị em trả lại cho chị.” Đinh phổ nặng nề đóng cửa phòng.
Buổi tối An Tiểu Tâm vẫn đang nằm mộng.
Trong mộng có hai đứa trẻ mười một mười hai tuổi, đang nắm tay ở trên sân chơi chạy như điên. Một nhóm trẻ lớn khác, từ phía sau bọn họ đuổi theo. Rốt cuộc, bọn họ hất được người phía sau ra, chạy vào một chỗ trong rừng cây nhỏ, thở hổn hển ngồi dựa vào dưới một góc cây đại thụ.Trước mắt bọn họ vừa đúng có thể nhìn được đường chân trời đỏ tươi của ánh nắng chiều, trời chiều ấm áp và nhẹ nhàng. Cô gái tóc loạn loạn, gương mặt ửng đỏ, đồng phục màu lam, váy học sinh treo quanh co ở t