
Cưng À, Cưng Chiều Anh Nữa Đi!
Tác giả: Mặc Khê
Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015
Lượt xem: 134528
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/528 lượt.
h nhìn bóng đêm đen thùi, lẩm bẩm nói: “An Tiểu Tâm, em có thể dũng cảm thêm một chút nữa không.”
Chú em dễ dàng thích chị dâu . . .
“Bốp” Lý Anh Ái đánh một cái trên đầu An Tiểu Tâm: “Em ngu à? Anh ta nói em không phải phụ nữ có thể cùng anh ta nói điều kiện, đây không phải nói rất rõ ràng sao?”
“Này, chị mà còn đánh em nữa, em sẽ không nói với chị nữa đâu.” An Tiểu Tâm xoa đầu đau, tức giận nhìn Lý Anh Ái.
Hôm nay vừa đúng vào thứ bảy, ban ngày cùng với Lý Anh Ái đi dạo phố, buổi tối mua đồ về nấu ăn. Vừa ăn vừa ở Lý Anh Ái từng bước dụ dỗ , đem chuyện của mình và Anh Bồi kể lại.
Gần đây cô cũng không biết mình bị sao nữa, trong lòng nghẹn nghẹn lại khó chịu, có cái gì đó đang muốn thoát ra. Tâm tình lo được lo mất, cái gì cũng không nắm được chủ ý, quả thật giống như cô gái nhỏ đang trong giai đoạn mối tình đầu. Vì vậy, Lý Anh Ái thành người tốt nhất có thể lắng nghe cô nói. Dĩ nhiên, cái người lắng nghe hết sức tẫn trách, đem ngững điều cô muốn nói và không muốn nói moi hết ra .
An Tiểu Tâm đau đến mau chảy nước mắt, vội cách xa Lý Anh Ái thích cấu véo cấp cứu mặt của mình.
Hai người hi hi ha ha đang nháo, điện thoại của An Tiểu Tâm vang lên.
An Tiểu Tâm đẩy Lý Anh Ái ra , hơi thở bình tĩnh, mới nhận điện thoại.
Hóa ra là mẹ Tiểu Thao.
Tiếng nói của mẹ Tiểu Thao vừa hưng phấn lại lo lắng: “Tiểu Tâm , hôm nay công ty Thần Hâm cho chúng ta biết, Tiểu Thao có thể được bọn họ giúp đỡ cho đi du học. Dì biết rõ đây đều là công lao của con, thật không biết cảm ơn con như thế nào.”
“Có thật không? Thật tốt quá. Dì à, chuyện này con không giúp được gì cả, dì không phải cám ơn con. Nếu nói như vậy, cách ngày Tiểu Thao xuất ngoại cũng không xa. Ngày mai là chủ nhật, con và dì đi mua cho Tiểu Thao chút đồ .” An Tiểu Tâm vui vẻ ra mặt nói, tựa hồ không phải chỉ riêng chuyện của Tiểu Thao được giải quyết mà vui vẻ.
“Ừ, Tiểu Tâm, nhưng mà Tiểu Thao hình như không vui vẻ lắm, nó có lẽ sẽ đi tìm con. Nếu mà nó nói từ bỏ đi nước Đức,con nhất định phải thay dì khuyên bảo nó. Dì rất hiểu nó, thằng bé chắc chắn sẽ nghe lời con.” Mẹ Tiểu Tha lo lắng nói.
“Tại sao? Có thể được đi nước Đức là chuyện tốt mà.” An Tiểu Tâm kỳ quái.
“Ừ, dì cũng không biết, dù sao,con hãy thay dì khuyên bảo nó.” Mẹ Tiểu Thao dặn dò.
An Tiểu Tâm không giải thích được cúp điện thoại, Tiểu Thao tại sao không muốn?
An Tiểu Tâm lắc lắc điện thoại, nhìn Lý Anh Ái ăn uống thả cửa , hé miệng cười nói: “Chuyện của Tiểu Thao, xong.”
Lý Anh Ái bĩu môi, nhìn cô vẻ mặt vui vẻ khinh bỉ nói: “Em đắc ý đi, không cùng Anh Bồi lên giường, chuyện vẫn được giải quyết. Thật không biết Anh đại thiếu gia nghĩ thế nào, lại duy trì vụ buôn bán lỗ vốn này.”
“Lý Anh Ái, em nói chị có thể thuần khiết một chút hay không? Em lúc nào muốn cùng Anh Bồi lên giường. . . . . .” An Tiểu Tâm tâm tình tốt, chống nạnh chuẩn bị cùng Lý Anh Ái tranh cãi.
Nhưng mà lời còn chưa nói hết, thì nghe cửa chính bị kịch liệt đập, thanh âm to lớn làm Lý Anh Ái và An Tiểu Tâm giật nảy mình. Lý Anh Ái vội vàng chạy đến ghế sa lon trong phòng khách ôm cái đệm dựa bên trong co rụt lại, lẩm bẩm nói: “Nếu là Anh phó tổng đến, xin làm như chị tàng hình.”
An Tiểu Tâm trừng cô, chạy đến cửa phòng xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra ngoài, thì ra là Tiểu Thao.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cười mở cửa ra: “Khiếp chưa, cậu phải ra nước ngoài học, cũng không cần gõ nát cửa nhà chị nha. Mau vào. Mới vừa rồi Dì cũng nói cho chị biết.”
Đặng Dịch Thao đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái xanh, ngực thở gấp , nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm không nói ra lời.
“Đứng đó làm gì, còn không đi vào.” An Tiểu Tâm lôi cậu ta đi vào.
Vừa định buông tay, cổ tay mảnh khảnh của cô đột nhiên bị Tiểu Thao mạnh mẽ chộp lại trong tay, đau đến muốn gãy vậy.
Tiểu Thao mặc kệ An Tiểu Tâm, biểu tình nhe răng nhếch miệng, ngữ điệu trầm thấp đến mức khiến lòng người kinh sợ, giống như là dưới mặt biển phẳng lặng ẩn chứa sóng ngầm hung mãnh nhất : “Chị và Anh Bồi được lắm? Chị cùng anh ta lên giường?”
An Tiểu Tâm trầm mặt: “Em nói linh tinh gì đó?”
“Chị bởi vì chuyện của tôi, đi cầu Anh Bồi có đúng hay không?” Tiểu Thao cố chấp hỏi.
“Cậu hỏi cái này để làm gì?” An Tiểu Tâm hỏi ngược lại.
“An Tiểu Tâm, chị không phải là chị dâu tôi, chị và nhà chúng tôi một chút quan hệ cũng không có. Không cần chị quan tâm chuyện của tôi, chị rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần? Chị nói đi,chị cầu xin Anh Bồi như thế nào? Cùng anh ta lên giường?” Tiểu Thao một lòng muốn hỏi.
“Đặng Dịch Thao, miệng của cậu nói chuyện sạch sẽ cho tôi. Tôi và Anh Bồi không có bất cứ quan hệ gì.” An Tiểu Tâm mắng cậu ta.
“Chị cho tôi là kẻ ngu sao? Ngày đó tôi ở chỗ này nhìn thấy Anh Bồi, cũng biết anh đối với chị dụng tâm bất lương . Mẹ tôi nhờ chị đi cầu xin, ngay lập tức chị đồng ý, chị ngu à?” Tiểu Thao tiếp tục chất vấn.
“Hắc, chị nói tên nhóc này rốt cuộc là để ý cái gì hả? Để cho cậu ra nước ngoài, là chuyện tốt à? Tại sao lại