Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em

Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em

Tác giả: Kim Tinh

Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015

Lượt xem: 134519

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/519 lượt.

dồn dập, lời của anh làm cho cô xấu hổ muốn chui xuống đất, cô đem chuyện đó đổ lỗi cho tính tực giác của phụ nữ, bởi vì bị một người đàn ông ghét bỏ, cho nên cô ngượng ngùng.
Cô đưa lưng về phía anh, uống nước trái cây, "Ai cần anh lo!" Cô sợ không biết phải nói cái gì, liền nghĩ tới chuyện công việc, "Tôi nghĩ, anh . . . . . ."
Nhưng thật sự là Sóc Phong rất hiểu rõ lời dạo đầu của cô, vì khi cô vừa mới bắt đầu, anh ta cũng đã bỏ trốn không thấy tăm hơi rồi.
Thấy mình đứng cách xa Sóc Phong 20 bước, cuối cùng nhịp tim của Kiều Y Y cũng trở lại bình thường, theo bản năng cô sờ sờ khóe miệng, thật mất hứng ăn cá.
Cho đến khi anh ta hô lớn: "Còn ngây ngốc ở chỗ đó làm gì! Mau dập tắt lửa, sắp cháy rồi!" Lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại.
Một hồi sau, khi bọn họ lẳng lặng ngồi ở ven hồ, ăn cá ngon, trên mặt của hai người đều lưu lại vết bẩn do khói đen hun.
Hai con mèo đốm ăn cá, ngồi chờ mặt trời lặn, ăn bữa trưa trễ, giờ sắp đến cơm tối.
Lúc Sóc Phong nán lại ở trong phòng luyện chữ thì ở cửa truyền đến tiếng gõ cửa, anh ta đang định để bút lông xuống thì một cái đầu chui vào, Kiều Y Y không mời mà tới.
"Quấy rầy anh rồi!" Ngoài miệng nói vài câu khách sáo, nhưng cử chỉ của cô lại không đàng hoàng.
Sóc Phong để bút xuống, vò giấy Tuyên Thành thành một cục, ném vào trong thùng rác, Kiều Y Y thờ ơ nhún nhún vai, không quan tâm, nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút.
Thấy bức "Lan Đình tập tự" trên tường kia, cô cẩn thận tiến lên, không khỏi hỏi "Chữ của Vương Hi Chi rất khó để gọt giũa, hẳn là anh đã tốn không ít tâm tư?" ",
Sóc Phong không nói gì, đi lên trước kéo tay của cô đi tới cửa, "Không có lệnh của tôi, cô không được đi vào . . . . . ." Nói xong liền đẩy cô ra ngoài.
Khi cửa sắp đóng lại, Sóc Phong nhìn thấy cô dí dỏm nhìn mình le lưỡi, bước qua cửa, không nhìn thấy cô, anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tâm tình còn chưa kịp dịu lại, tiếng gõ cửa lại vang lên, cô cố gắng đi vào, anh ta đứng lên khóa trái cửa.
"Được rồi được rồi, anh phải cố lên, à, đúng rồi, nhớ viết thêm một chút rồi ném rác sở chỗ này của tôi nhá!" Ngoài cửa là tiếng khiêu khích của Kiều Y Y.
Anh rất bình tĩnh, giống như không nghe thấy, ngoài cửa là tiếng bước chân chần chừ thật lâu, sau đó mới cam tâm tình bất nguyện rời đi.






Sóc Phong vội vàng gãi gãi tóc của mình, anh nghĩ không ra, cô đã quấy rầy mình như thế, anh còn giữ cô ở chỗ này làm gì sao? Trực tiếp đuổi cô ấy đi thôi, đây là nhà của anh, anh có cái quyền lợi này, nhưng . . . . . . haiz . . . . . . Chính anh cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, thế nhưng trong lòng không hạ quyết tâm được.
Anh không có tâm tình để viết nữa rồi, rời khỏi phòng sách đi lên lầu hai, lầu hai có một một nửa là phòng ở, có một nửa là ban công, bây giờ rất sáng sủa, anh ngồi trên cái ghế gỗ ở ban công, sững sờ nhìn không trung.
"Người thích nhìn chằm chằm bầu trời, muốn được cô đơn, muốn được nhớ nhung một người . . . . . ." Một đoạn nhạc nhẹ nhàng khoan khoái truyền tới, đảo mắt, một bóng người đứng đối diện với anh.
"Cô đơn? Ừ, xem ra không giống, anh ở đây nhớ nhung một người như vậy?" Kiều Y Y phát triển tinh thần truy cứu tới cùng, kiên nhẫn, "A, có lẽ là một cô gái. . . . ."
Cô làm ra vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng có một chút cảm giác rất không thoải mái, cô lắc đầu một cái, bỏ qua loại cảm giác đó, tiếp tục nghiên cứu anh, "Có phải anh không muốn hợp tác với phụ nữ không?"
Bởi vì anh sắp bị cô làm phiền đến chết rồi, mỗi ngày cô đều đến
Trước mặt anh vòng tới vòng lui, mỗi ngày đều muốn nhìn Đông nhìn Tây với anh, làm cho anh sắp bị phiền chết rồi!
“Cô không cần?” Sóc Phong không trả lời vấn đề của cô.
“Muốn! Muốn! Tại sao không!” Kỳ lạ, nếu như anh đã đồng ý, tại sao cô lại có chút cảm giác mất mác chứ? Cô nở nụ cười, cố gắng che giấu ý tưởng kỳ lạ của mình.
Đúng như Kiều Y Y từng nói, cô là người chiến thắng, chỉ có cô tuyên chiến, Sóc Phong sẽ lập tức đầu hàng. Chẳng lẽ có loại này cảm giác mất mác này là bởi vì dễ dàng chiến thắng sao?
“Tôi phải trước hết để cho anh hiểu, ông chủ của chúng tôi rất thích những tác phẩm của anh, hi vọng anh có thể cho tôi vài tác phẩm mang về, hợp đồng chi tiết của chúng ta…” Kiều Y Y nói văng nước miếng, Sóc Phong ngược lại nghe được không rõ, tâm tư của anh đã sớm bay đến một chỗ khác, Kiều Y Y dừng lại uống một ngụm trà, nhìn anh một cái, “Này, anh có nghe tôi nói gì không?”
“Cứ tùy cô đi!”
Kiều Y Y nhìn chằm chằm vào bộ dáng cẩu thả của anh, cuối cùng cũng hiểu một đạo lý, anh không thèm để ý, đối với anh danh dự, tiền bạc, quyền lực, anh đều không cần, “Anh muốn cái gì?” Cô vẫn tò mò hỏi.
Anh nhìn cô, trong ánh mắt lóng lánh có chút không hiểu cảm xúc của Kiều Y Y, “Cô, cho tôi một nụ hôn…”
Một nụ hôn? Anh ta muốn nụ hôn của cô? Kiều Y Y sững sờ đứng tại chỗ, ngón trỏ chỉ chỉ anh, lại chỉ chỉ môi của mình, nhìn thấy đầu của anh gật một cái không chút do dự, tim của cô đập thật nhanh.