watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Sex Không Yêu (18+)

Chỉ Sex Không Yêu (18+)

Tác giả: Hồ Ly

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 1343629

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3629 lượt.

mắt, chỉ có khói cùng anh, cho đến khi trời sáng…….
Kiều Trạch nói muốn đi ra ngoài, cho nên đưa Lạc Kỳ đến chỗ Kiều Vân, ban ngày Lạc Kỳ đều đến ở cùng Điền Văn Lệ và Kiều Vân, cho tới bây giờ cậu mới hiểu được, ba cưới con gái của bà ngoại, mà ông ngoại không phải ba của mẹ, mà là anh hai của ba, như vậy ông ngoại cũng là bác trai, bà ngoại cũng là bác gái. Quan hệ có chút phức tạp, cũng may cậu rất thông minh, phân biệt được rất rõ ràng, cho nên không khỏi có chút đắc ý.
Nhưng mà, cậu có chút không hiểu được lời nói của ba lúc sáng, ba nói, lúc ba không có ở đây phải nghe lời ông ngoại và bà ngoại, phải kiên cường, phải độc lập, phải là một nam tử hán. Lúc xuống xe, ba còn ôm cậu rất lâu, còn nói xin lỗi cậu, nói cậu nhất định phải tha thứ cho ba.
Không phải ba chỉ đi công tác thôi sao? Tại sao lại nói những lời như thế? Giống như ba đi không quay lại nữa vậy. Tại sao lại nói xin lỗi cậu, nói cậu nhất định phải tha thứ cho ba ?
” Lạc Kỳ, đánh cờ với bác nào.”
Lạc Kỳ đang xem ti vi với bà ngoại, xem chương trình thế giới động vật, nhưng chợt nhớ tới những lời ba nói, cậu không muốn xem nữa. Nghe ông ngoại gọi cậu, cậu liền quay lại nhìn bà ngoại, mỗi lần ông ngoại xưng là bác, mặt bà ngoại đều đen lại.
Điền Văn Lệ vỗ vỗ vai Lạc Kỳ : “Đi đi, giết ông ngoại không chừa mảnh giáp cho bà.”
“Tuân lệnh!” Lạc Kỳ đứng dậy chào, chào theo đúng nghi thức quân đội, đây là Kiều Trạch dạy cho cậu. Chọc cho Điền Văn Lệ cười xong, Kiều Vân cũng là rất thích thú, Lạc Kỳ đặt quân cờ xuống.
Tuy mới sáu tuổi, nhưng chớ xem thường Lạc Kỳ, mười ván cờ, thắng bốn ván, những ván thua thỉnh thoảng là do cậu nhường cho ông ngoại, chỉ sợ ông thua khiến huyết áp tăng vọt thôi.
Ngay lúc khí thế của Lạc Kỳ và bác cả đang dâng cao ngất trời, tiếng chuông cửa phía ngoài chợt vang lên, Điền Văn Lệ đứng dậy, lẩm bẩm, ai vậy, đang định đứng dậy đi mở cửa thì Lạc Kỳ lại vui vẻ chạy ra, bà ngoại đứng dậy quá tốn sức.
Đưa cánh tay nhỏ mở cửa, Lạc Kỳ thấy ở ngoài cửa có một người phụ nữ, khuôn mặt xinh đẹp, da thịt trắng nõn, giống như tấm hình của mẹ mà ba nhìn mỗi ngày, trong tay của cô còn dắt theo một đứa bé trai.






Chúng Ta Ly Hôn Đi!
“Tiểu Á, thật sự là con sao? Tiểu Á!” Điền Văn Lệ đi tới, trợn to hai mắt lên nhìn người trước mắt mình, không dám tin, là Tiểu Á, con gái của bà, ba năm trước đây Tả Á vì chữa bệnh mà rời đi, nay cô đã về rồi? Trở về rồi thật sao? Trong mắt Điền Văn Lệ tràn đầy nước mắt, vô cùng kích động. Bà đưa tay lau đi nước mắt đang không ngừng dâng lên trong mắt làm cản trở tầm nhìn của mình, xác định mình không phải đang hoa mắt, không phải là ảo giác.
“Mẹ, con đã trở về…….Con đã trở về!” Tả Á đưa tay ôm chặt lấy Điền Văn Lệ, trái tim cuồn cuộn sóng, có chua xót, có khổ đau, có ngọt ngào, có quá nhiều nhớ nhung, nghẹn ứ nơi cổ họng, nước mắt cũng lã chã rơi xuống. Có thể còn sống trở về, có thể được ôm chặt lấy người thân của mình như vậy, thật là tốt, thật là tốt.
“Con đã trở về…….Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi…….Mẹ và mọi người vẫn luôn chờ con, cuối cùng cũng chờ được con trở về. Đã chữa khỏi bệnh chưa? Những năm này…….chắc con rất khổ cực phải không ? Lại đây để mẹ xem một chút nào, mẹ không phải đang nằm mơ đúng không?” Điền Văn Lệ đang ôm chặt Tả Á, nhưng vẫn cảm thấy không thật, hai mắt đẫm lệ quan sát Tả Á, bàn tay có chút thô ráp run rẩy sờ lên gương mặt của Tả Á, “Đúng là con gái của tôi rồi, con gái tôi đã về rồi, đây không phải là mơ, không phải là mơ!”
“Mẹ, con rất nhớ mọi người, thật sự rất nhớ.” Tả Á vừa khóc vừa cười, trong lòng cô có quá nhiều niềm vui sướng, kích động cùng nhớ nhung, vào giờ khắc này lại đồng loạt tuôn trào ra, vốn trong lòng đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng giờ phút này lại chỉ có thể nói rằng cô rất nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ tất cả mọi người, thời điểm chiến đấu với Tử Thần, cô vẫn luôn tự nói với mình, người nhà của cô vẫn đang đợi cô trở về, cô nhất định phải kiên cường, nhất định phải sống tiếp.
Sau một hồi, cô khẽ buông Lạc Kỳ ra, nước mắt ngập trong hốc mắt si ngốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, tay không nhịn được mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đây là con trai của cô, sáu năm, cô chưa từng gặp con trai của cô, chưa từng chăm sóc cho Lạc Kỳ, trái tim có đau đớn, có áy náy, cũng lần nữa lại kích động và vui sướng, giọng nói nghẹn ngào: “Lạc Kỳ, xin lỗi con, mẹ đã để cho con phải chịu khổ rồi, mẹ không phải là một người mẹ tốt, Lạc Kỳ, mẹ là mẹ con…….Con có thể tha thứ cho sự vắng mặt của mẹ không, tha thứ cho mẹ được không?”
“Mẹ, hoan nghênh mẹ về nhà.” Bàn tay nhỏ bé của Lạc Kỳ lau nước mắt cho Tả Á, “Mẹ hết bệnh rồi sao?”
Tả Á vừa khóc vừa gật đầu, lại ôm thật chặt Lạc Kỳ vào trong ngực, niềm vui sướng khi có lại được đứa con này bao phủ lấy cô, nước mắt tràn đầy sung sướng, trái tim tràn đầy cảm động và hi vọng. Khóc xong, cười xong, kích động xong, rốt cuộc tâm trạng mọi người trong nhà cũng bình tĩnh trở lại.
Sau khi bình tĩnh