watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Sex Không Yêu (18+)

Chỉ Sex Không Yêu (18+)

Tác giả: Hồ Ly

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 1343604

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3604 lượt.

ới một căn phòng. Đẩy cửa ra, Kiều Trạch đi vào trước, rồi sau đó Tả Á mới đi vào, cô nhìn thấy một ông cụ, năm tháng tàn phá khuôn mặt của ông, trên mặt đều là nếp nhăn, có mấy phần quen thuộc, Kha Chấn Đông, Kha Chấn Đông, Tả Á không khỏi liên tưởng đến cái gì đó, cái tên Kha Kiệt chợt nhảy vào trong đầu cô.
Ông cụ vừa nhìn thấy bọn họ, trong mắt liền lóe lên tia vui mừng, sau đó lại làm một bộ dạng tức giận, cúi đầu không thèm để ý tới hai người.
“Ba, con tới gặp ba rồi, ba không muốn nói chuyện với con sao?” Kiều Trạch buông tay Tả Á ra, đi tới nắm bàn tay nhăn nheo của ông cụ, “Ba đang giận vì lâu rồi con không tới thăm ba sao ạ?”
Ba? Tả Á nghi hoặc, không phải ba Kiều Trạch đã mất lâu rồi sao?
Ông cụ ngẩng đầu, vẻ mặt đầy trách cứ: “Anh con bất hiếu, không đến thăm ba, Tiểu Kiệt con cũng không thèm tới, có phải là mặc kệ ông già này rồi không? Các người đều ghét bỏ tôi, phải không?”
Ông ấy vừa kêu Kiều Trạch là Tiểu Kiệt? Tả Á lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, ông cụ nhìn thì có vẻ minh mẫn, nhưng đã thật ra thì đã hồ đồ mất rồi, hoặc là nói, vì quá mức nhớ nhung con trai.
Kiều Trạch nhẹ mỉm cười, xoay người kéo Tả Á lại gần: “Ba à, con đưa vợ con đến gặp ba, ba không vui sao?”
Trong mắt ông cụ chợt lóe lên vẻ mừng rỡ, lập tức đứng lên, nhìn Tả Á từ trên xuống dưới: “Tiểu Kiệt thật tinh mắt, quả là một cô gái rất tốt. Lúc nào thì kết hôn, sao không nói cho ba biết, trong mắt con còn coi ông lão này là ba không đây?”
Kiều Trạch nhếch môi cười: “Còn chưa cưới mà, phải đưa đến cho ba nhìn một chút đã chứ ạ.”
Lúc này ông cụ mới vui mừng: “Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt phải có lễ vật ra mắt chứ nhỉ.” Ông cụ nói xong liền vội vàng xoay quanh, sau đó lật ga giường lên, như đang tìm tiền, Kiều Trạch tinh ý móc ra mấy trăm nhân dân tệ, đặt vào tay ông cụ: “Ba, tiền của ba đây này, ba lại đãng trí để quên rồi.”
Ông cụ cười ha hả: “Đúng vậy, đúng vậy, già rồi trí nhớ không còn tốt nữa. Cầm lấy, không được từ chối, chỉ là một chút tâm ý của ba thôi, nhớ nhé, sớm kết hôn, sớm sinh cho ba một thằng cháu trai đấy.”
Tả Á siết chặt mấy tiền lại, trái tim ê ẩm, nhẹ mỉm cười: “Cám ơn ba!”
“Anh…….!”
Một tiếng gọi thật thấp chợt vang lên phía sau Tả Á và Kiều Trạch, trong lòng Tả Á đột nhiên trầm xuống, như có một con dao xẹt qua, vết sẹo trong lòng lại nứt ra. Cô từ từ quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, Tình Văn, là Tình Văn, Tả Á không tự chủ được nhớ lại ba năm trước đây, khoảnh khắc Tình Văn từ nhà cô bước ra, nhớ lại lời nói lạnh lẽo vô tình của Kiều Trạch nói với cô, “Không phải cô đã thấy hết rồi sao?”
Gương mặt Tả Á đột nhiên trở nên tái nhợt không chút huyết sắc, trái tim, đã qua ba năm rồi, nhưng hóa ra vẫn còn đau như thế.
“Văn Văn, con cũng đến rồi à?Thằng nhóc Kha Lỗi đâu? Nó không tới à?” Ông cụ lại tức giận.
Tình Văn cười cười đi tới, nói với ông cụ: “Tiểu Lỗi phải thực thi nhiệm vụ mà ba, không phải vẫn ba biết anh ấy rất nghe lời lãnh đạo ạ? Sao thế ạ? Con đến mà ba không vui sao?”
“A, cũng đúng, cũng đúng, quân nhân mà nên tuân thủ kỷ luật.”
“Đúng rồi, Văn Văn, đây là em dâu tương lai của con, là bạn gái Tiểu Kiệt đó, về sau sẽ là người một nhà, phải thường xuyên gặp gỡ nhau.”
Tầm mắt Tình Văn và Tả Á nhìn nhau, một câu cũng không nói ra.
Khi Kha Chấn Đông đi ra ngoài, trong lòng Tả Á như bị sương mù dày đặc bao phủ, Tình Văn xuất hiện dường như làm cho lòng cô càng loạn hơn, lúc Kiều Trạch nắm tay cô đi ra, cô không có chút ý thức nào hết.
“Anh, em có thể mời chị dâu đi uống nước được không?”
Lời nói của Tình Văn chợt kéo suy nghĩ của Tả Á lại, cô hoàn hồn nhìn Tình Văn. Dường như Kiều Trạch có chút không muốn, sợ Tình Văn lại nói gì đó khiến Tả Á không vui. Tình Văn cười cười, đi tới gần khoác tay Tả Á: “Yên tâm đi, em sẽ không ăn hiếp chị dâu đâu, anh đi trước đi.”
Tả Á và Tình Văn đi tới một nơi rất yên tĩnh, cạnh một cánh rừng, bên trong có mấy cái bàn gỗ. Hai người ngồi xuống, Tình Văn hít sâu một hơi nói: “Thật vui vì còn có thể nhìn thấy cô, Tả Á, nếu không tôi sẽ áy náy cả đời.”
“Áy náy?” Tả Á nghi ngờ nhìn Tình Văn, không sao hiểu được lời nói của cô ta, “Làm sao cô lại ở đây?”
Tình Văn không trả lời, lại hỏi: “Cô tha thứ cho Kiều Trạch chưa?”
Tả Á hỏi ngược lại:”Chuyện này với cô có quan trọng không?”
“Ha ha, có lẽ là quan trọng đi, như vậy tôi sẽ ít tự trách mình hơn một chút. Cô biết không, chính bởi vì tôi mà cô và Kiều Trạch thiếu chút nữa phải chia cắt, cũng may cô đã trở về, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, tôi sợ rằng nếu cô còn chưa về, Kiều Trạch có lẽ đã lựa chon cái chết để được ở cùng cô.”
Trái tim Tả Á chợt căng lên, không nói gì. Tình Văn lại một mình độc thoại: “Có lẽ cô không biết, trước kia tôi cũng từng làm lính, cùng Kiều Trạch, Kha Lỗi, Kha Kiệt, quen biết nhau từ rất lâu rồi. Khi đó người tôi yêu không là Kiều Trạch, mà là A Lỗi, yêu anh đến hồ đồ, Kha Lỗi là mối tình đầu của tôi, cho nên khi đó cái chết của anh đối với tôi là một đả kích rất lớn, tôi và Kha Kiệt không