Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Thuộc Về Anh

Chỉ Thuộc Về Anh

Tác giả: Rachel Gibson

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 1341429

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1429 lượt.

ến ngôi nhà đồ sộ kiểu Victoria của Henry. Đầu Nick cũng quay cuồng theo từng vòng bánh xe. Cậu biết Henry sẽ không bao giờ cưới mẹ mình. Hai người ghét nhau từ lâu, như Nick vẫn nhớ. Họ không thèm nói chuyện với nhau. Thông thường Henry vẫn lờ Nick đi, nhưng giờ có thể điều đó sẽ thay đổi. Có thể vợ mới của Henry thích trẻ con. Có thể bà ta ưa cậu.
Nick và Louie giấu xe đạp sau những cây thông và úp bụng trườn dưới những bụi táo dại rậm rạp bên rìa bãi cỏ trên cái gò. Đó là nơi chúng biết rất rõ. Louie mười hai tuổi, lớn hơn Nick hai tuổi, nhưng Nick kiên nhẫn hơn anh trai. Có thể bởi vì cậu đã quen với việc chờ đợi, hoặc vì cậu có hứng thú với Henry Shaw hơn là anh trai mình. Hai cậu bé tự tìm tư thế thoải mái và sẵn sàng chờ đợi.
"Ông ta sẽ không bước ra đâu," Louie phàn nàn sau một giờ theo dõi. "Bọn mình đã ở đây lâu rồi, và ông ta vẫn chưa ra."
"Sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ ra thôi." Nick nhìn anh trai, sau đó lại tập trung vào cửa trước của căn nhà to lớn màu xám. "Phải ra."
"Bọn mình đi tóm ít cá ở hồ của ông Bender cho rồi."
Mỗi mùa hè, Clark Bender đều thả cá hồi nâu trong cái ao ở sân sau của mình. Và mỗi mùa hè, đám con trai Allegrezza đều thó của ông một mớ cá đẹp đẽ đã dài tận hai lăm phân. "Mẹ sẽ điên lên mất," Nick nhắc anh trai, trải nghiệm từ tuần trước về cái thìa gỗ nện vào lòng bàn tay vẫn còn in đậm trong trí nhớ cậu. Thông thường, Benita Allegrezza bảo vệ con trai mình với vẻ dữ tợn mù quáng. Nhưng bà không thể phủ nhận những lời buộc tội của ông Bender khi cả hai cùng ngửi thấy mùi ruột cá từ trong nhà, cùng vài tảng thịt cá hồi đu đưa lủng lẳng trên xà ngang.
"Mẹ sẽ không biết đâu vì ông Bender không có trong thị trấn."
Nick nhìn anh trai lần nữa, và ý nghĩ về bọn cá hồi háu đói khiến tay cậu ngứa ngáy muốn đi câu ngay. "Anh chắc không?"
"Chắc chứ."
Cậu nghĩ đến cái ao và lũ cá đang chờ chiếc cần Pautake’s móc lưỡi câu sắc bén. Sau đó cậu lắc lắc cái đầu và mím chặt quai hàm. Nếu Henry đã tái hôn, Nick muốn rình xung quanh để thấy vợ ông ta.
"Em điên thật đấy," Louie nói với vẻ ngao ngán và trườn về phía sau, ra khỏi bụi táo.
"Anh đi câu cá à?"
"Không, anh về nhà, nhưng trước tiên anh phải đi tè cái đã."
Nick mỉm cười, cậu thích thú khi nghe anh trai mình nói những câu hay ho kiểu đó. "Đừng mách mẹ em ở đâu nhé."
Louie kéo khóa quần và thở hắt ra khi tè vào một gốc cây thông Ponderosa. "Đừng đi lâu quá mẹ sẽ phát hiện ra đấy."
"Không lâu đâu." Khi Louie trèo lên xe và đạp đi, Nick quay lại nhìn cửa trước căn nhà. Cậu chống tay lên cằm và quan sát cánh cửa trước. Trong khi chờ đợi, cậu nghĩ về Louie và cho rằng thật may mắn khi có một người anh trai sắp lên lớp bảy. Cậu có thể kể với anh mình tất cả mọi chuyện và Louie không bao giờ cười nhạo. Louie đã được xem phim người lớn ở trường, và vì thế, Nick có thể hỏi anh những câu quan trọng, như là khi nào mình sắp có lông mu, những điều mà một cậu bé không thể hỏi bà mẹ Công giáo của nó.
Một con kiến gỗ cắn vào tay Nick, cậu định nghiền nát con kiến giữa những ngón tay nhưng vừa khi đó cánh cửa trước mở ra và người cậu như đóng băng lại. Henry bước ra khỏi căn nhà và dừng lại ở hiên nhìn ngoái lại. Ông vung vẩy tay, và một cô bé bước qua ô cửa. Những lọn tóc xoăn vàng óng viền quanh gương mặt và tuôn xuống sau lưng cô bé. Cô bé đặt tay trong tay Henry, họ cùng nhau đi qua cổng vòm và bước xuống những bậc thềm phía trước. Cô bé mặc một chiếc váy trắng mỏng với chiếc tất bằng ren giống trang phục các cô bé mặc trong lễ ban thánh thể đầu tiên của họ, nhưng hôm đó không phải Chủ nhật. Henry hướng về phía Nick, và Nick nín thở, sợ rằng mình đã bị phát hiện.
"Ngay bên phải kia," Henry nói với cô bé khi họ đi qua bãi cỏ hướng tới chỗ trốn của Nick, "có một cái cây lớn và cha nghĩ có thể dựng một cái nhà cây trên đó."
Cô bé nhìn lên người đàn ông cao lớn đứng cạnh mình và gật đầu. Những lọn tóc vàng của cô đong đưa như lò xo. Cô bé có làn da nhạt hơn Nick nhiều, và đôi mắt to của cô có màu nâu. Nick nghĩ cô ta trông giống những con búp bê nhỏ mà Tia Narcisa khóa lại cất trong tủ kính, tránh xa lũ con trai vụng về với bàn tay dơ bẩn. Nick chưa bao giờ được phép chạm vào những con búp bê xinh xắn, nhưng thực ra cậu cũng không muốn chút nào.
"Giống như gấu Winnie?" cô bé hỏi.
"Con thích như thế à?"
"Vâng, Henry."
Henry quỳ một chân xuống và nhìn vào mắt cô bé. "Bây giờ ta là cha của con. Con có thể gọi ta là Cha."
Ngực Nick phập phồng và trái tim cậu đập thình thịch khiến cậu khó thở. Cậu đã chờ đợi cả đời để nghe thấy những điều như vậy, nhưng Henry đã nói với một đứa con gái ngu ngốc có khuôn mặt tái nhợt thích gấu Winnie. Có lẽ cậu đã gây ra tiếng động, vì thấy Henry và cô bé nhìn vào chỗ cậu đang nấp.
"Ai ở trong đó?" Henry đứng lên hỏi.
Với nỗi sợ hãi bóp nghẹt lấy dạ dày, Nick chậm chạp đứng lên và đối diện với người đàn ông mà mẹ luôn bảo rằng đó là cha cậu. Cậu đứng thẳng người, vai chùn lại và nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám nhạt của Henry. Cậu muốn chạy, nhưng vẫn kh