Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Tác giả: Tiên Chanh

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341445

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1445 lượt.

đe dọa:
- Tránh ra! Cô ấy là bạn gái của tôi!
Người đàn ông trước mặt nhất thời bị Trần Lạc dọa cho phát khiếp, ngần ngừ tránh đường.
Nhiễm Nhiễm vùng vẫy trong lòng Trần Lạc. Anh ta cố sức ôm chặt cô, ra ngoài hộp đêm mới buông tay. Anh ta cố sức kéo cô tới chỗ để xe, giận dữ chất vấn:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, em định hủy hoại bản thân như vậy sao? Ai đáng để em làm như vậy? Là Thiệu Minh Trạch hay Lâm Hướng An? Ai trong họ đáng để em phải làm như vậy?
Đầu óc cô ong ong. Cô cảm thấy lạ lẫm trước câu quát tháo tức giận của Trần Lạc. Chẳng phải anh ta vốn luôn từ tốn nho nhã sao? Lúc nào miệng Trần Lạc cũng nở nụ cười, dù là chuyện gì cũng không thể làm anh ta cuống lên. Cô nghi hoặc chạm vào khuôn mặt Trần Lạc, hỏi:
- Anh là ai?
Trần Lạc không thể nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ ôm chặt cô vào lòng, áp đầu cô vào lồng ngực mình thì thầm:
- Anh xin lỗi. Nhiễm Nhiễm, anh xin lỗi.
Nhiễm Nhiễm ở yên trong lòng anh ta một lát, bỗng phá lên cười, vùng ra nói:
- Tôi biết rồi. Anh là Trần Lạc, anh là Trần Lạc. Nhưng tại sao anh phải xin lỗi tôi?
Trần Lạc không biết nên trả lời câu hỏi ấy thế nào, chỉ im lặng nhìn cô, nắm chặt vào đôi vai cô:
- Đừng như vậy nữa được không? Nếu không yêu Thiệu Minh Trạch thì hãy vui vẻ buông xuôi. Đừng để ý chuyện yêu hận gì đó, chúng ta cùng rời khỏi nơi này. Được không em?
- Chúng ta ư? - Cô sững sờ hỏi.
Trần Lạc nhìn sâu vào mắt cô, trầm giọng nói:
- Không sai. Là chúng ta, anh và em. Anh sẽ ở bên em. Chúng ta có thể ra nước ngoài, có thể đến bất kỳ nơi đâu.
Lời nói của Trần Lạc khiến người ta quá bất ngờ, đầu óc cô trở nên hỗn loạn. Cô sững người nhìn anh ta rất lâu, mãi sau mới như sực nhớ ra điều gì, vội hỏi:
- Anh muốn rời khỏi Tập đoàn Hồng Viễn sao?
Trần Lạc nhìn cô gật đầu:
- Ừ! Anh rời khỏi Tập đoàn Hồng Viễn. Dù không làm ở đó nữa cũng chẳng sao. Anh đã tích lũy được một chút tiền, chỉ cần yêu cầu của em không quá cao thì cũng đủ để tìm một nơi sinh sống.
Trần Lạc bỗng thổ lộ tình yêu khiến Nhiễm Nhiễm nhất thời hỗn loạn. Cô hoang mang gạt tay Trần Lạc ra, suýt nữa thì trượt chân nên phải vội dựa người vào xe. Trần Lạc bước lên để đỡ cô nhưng lại bị cô gạt ra, cúi đầu nói:
- Trần Lạc, hôm nay tôi đã uống quá nhiều! Tôi muốn về nhà.
- Nhiễm Nhiễm! - Anh ta gọi tên cô: - Em còn nhớ hôm đó em đã từng nói gì không? Em nói chỉ cần anh dám nói yêu em, dám nắm tay em rời khỏi Hồng Viễn thì em dám đi cùng anh, dám cùng anh chịu khổ. Nhiễm Nhiễm, anh sẽ không để em phải chịu khổ. Anh chỉ muốn em đi cùng anh thôi.
Cô nhớ, đương nhiên là cô còn nhớ. Cô ngước mắt lên nhìn Trần Lạc:
- Anh muốn đưa tôi rời khỏi nơi này sao?
Trần Lạc gật đầu, chìa tay ra cho cô:
- Đúng vậy. Nhiễm Nhiễm, anh đưa em rời khỏi nơi này.
Nhiễm Nhiễm ngần ngừ giây lát, cuối cùng thì nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay Trần Lạc.
Trần Lạc bảo Nhiễm Nhiễm lên xe ngồi đợi còn mình thì quay lại hộp đêm tìm túi xách cô để quên. Trên quầy rượu, túi xách của cô vẫn ở đó, chứng minh thư và sổ hộ khẩu đem theo cũng vẫn còn, tiền và điện thoại cũng không mất. Trần Lạc biết thế là đủ, vội quay lại xe, đánh thức cô đang mơ mơ màng màng, hỏi:
- Em muốn đi đâu?
Cô không biết mình muốn đi đâu, chỉ ngẩn ngơ nhìn ánh đèn neon bên ngoài, khàn giọng nói:
- Rời khỏi Tây Bình là được.
Rời khỏi Tây Bình, rời khỏi bà Hàn, rời khỏi ông Hạ Hồng Viễn, rời khỏi Lâm Hướng An, rời khỏi Thiệu Minh Trạch…
- Được. Em chợp mắt một lát đi. Anh sẽ lái xe.
Trần Lạc nói rồi lấy áo khoác của mình đắp lên người cô. Cô gật đầu, đắp áo khoác của anh ta và mơ màng chìm vào giấc ngủ. 






Buông xuôi không phải là tha thứ
- Sau này tôi sẽ không hận anh thêm nữa nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, và quên luôn anh.
*
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Nhiễm Nhiễm và Trần Lạc đã ở một thị trấn nhỏ, cách thành phố Tây Bình hàng nghìn kilomet.
Nhiễm Nhiễm mê mẩn nhìn quang cảnh xa lạ ngoài xe, nhất thời không biết mình có phải đang mơ không. Một lát sau, cô mới lấy lại được tinh thần.
Trần Lạc vừa lái xe vừa quay lại nhìn cô mỉm cười:
- Khi em còn đang ngủ, anh đã giải quyết xong hết rồi. Sẽ có người giúp anh làm thủ tục thôi việc.
Nhiễm Nhiễm không ngờ Trần Lạc lại thật sự rời khỏi Hồng Viễn, thật sự vứt bỏ sự nghiệp mà trước đây mình đã phải vất vả phấn đấu mới có được, đồng thời cô cũng ngạc nhiên trước quyết định nhanh chóng của anh ta, không kìm được liền hỏi:
- Ông Hạ Hồng Viễn có buông tha anh không?
- E là không đâu, thế nên… - Trần Lạc mỉm cười gian giảo, đưa di động cho cô: - Anh đã vứt sim điện thoại cũ đi và thay sim mới vào rồi.
Nhiễm Nhiễm bất ngờ nhìn Trần Lạc, sau đó không nhịn được phì cười:
- Được. Chúng ta sẽ cắt đứt cuộc sống trước kia. Bắt đầu cuộc sống mới.
Hai người lái xe đi về hướng nam, cũng không vào đường cao tốc mà chỉ men theo con đường quốc lộ trước mắt tùy hứng đi không rõ mục đích. Gặp nơi nào hay thì dừng lại, hoặc nghỉ ngơi một chú