Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Yêu Không Cưới

Chỉ Yêu Không Cưới

Tác giả: Đan Đan

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341473

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1473 lượt.

.
Không phải là đàn ông đều “kháng” bẩn rất tốt sao? Vì sao anh không giống với những người đàn ông khác mà cô quen.
Anh hơi cười, trả lời ngắn gọn:
- Người giúp việc theo giờ mỗi tuần đều đến dọn dẹp ba lần.
Nhưng mà, cho dù như thế đi nữa, cũng không thể sạch đến mức quá đáng như vậy chứ, chẳng phải là đàn ông đi đến đâu đều bày bừa đến đó hay sao?
Anh phì cười, thì ra cô đã lẩm bẩm thành tiếng.
- Chỉ có một mình ở bên ngoài nên làm quen rồi. – Từ khi còn rất nhỏ, anh đã học cách tự thu dọn, không muốn để bố mẹ phải vất vả thêm. Thực ra, mấy năm nay, từ khi xa gia đình, anh ngày càng ít nấu ăn ở nhà, ngoài lý do công việc bận rộn ra, nhà chỉ có một người, một chó, chẳng vướng bận gì khác, cũng không ăn được là bao, nấu ra chỉ để lãng phí. Nếu không phải có lúc cần thêm thức ăn cho Tiểu Lang, anh cũng chẳng xuống bếp làm gì.
Chú chó nhỏ lông vàng lâu ngày mới ngửi thấy mùi thức ăn ngon liền chạy đến luẩn quẩn bên cạnh anh.
Sau khi chuyển nhà, hơn nữa nửa năm nay lại thường xuyên cùng Minh Minh ra ngoài ăn, hầu như anh chưa hề nấu ăn ở nhà mới, bình thường anh đều đem thức ăn từ bên ngoài về cho Tiểu Lang, hoặc nếu không thì cũng là đồ ăn sẵn dành cho chó, kể ra cũng thật tội nghiệp cho nó.
- Chú chó nhỏ này là anh nuôi à? – Các món ăn trên bàn được cô ăn rất nhiệt tình, không ngờ tay nghề đầu bếp của anh lại khá thế.
Miệng vẫn còn lưu luyến ngậm ngậm đũa, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt điềm tĩnh của anh. Khuôn mặt anh không phải khôi ngô nhưng thuộc loại càng nhìn càng thấy hấp dẫn. Lúc này anh đang bận rộn khom lưng cúi người gắp thức ăn từ bát của mình xuống đĩa thức ăn của chú chó vàng dưới chân.
- Anh có vẻ rất yêu chú chó này! – Không phải cô hay chê nhưng chú chó vàng này, chân thì ngắn tũn, trông cũng không đẹp chút nào, nếu không phải đã được tắm rửa sạch sẽ thì trông rất giống với những chú chó lang thang không ai ngó đến ngoài đường. Chú chó này rõ ràng không phải là giống chó quý, mẫu người đàn ông biết kiếm tiền như anh, nếu muốn nuôi thú cưng, chẳng phải nên chọn lấy một chú chó quý tộc một chút sao?
Lại thêm một viên thịt bò vừa ngon vừa mềm trôi tuột vào miệng chú chó nhỏ trong ánh mắt tiếc nuối của cô.
- Ừ, anh rất thích nó. – Anh mỉm cười vuốt ve đầu chú chó.
Con chó sau khi đã được ăn no bắt đầu vừa kêu vừa cố quay lại nhay chiếc đuôi của chính mình, theo đuổi “mộng tưởng” nằm ngoài tầm với, cái bộ dạng ngốc ngốc nghếch nghếch trông cực kỳ đáng yêu.
Cô bật cười, sao lại có con chó ngốc thế chứ?
Cô ngồi xuống, cô vốn không thích động vật cho lắm, thế mà giờ lại chủ động đưa tay giữ lấy cái thân hình đang quay vòng vòng của chú chó. Con chó ngốc! Làm sao có thể với tới đuôi của mình mà cắn chứ? Chú chó lúc này đang chóng mặt vì trò chơi vừa rồi, bị cô ôm lấy, cũng không biết sợ sệt người lạ là gì rúc luôn vào lòng cô.
“Gâu gâu” một tiếng, điệu bộ buồn rầu của chú chó vì không cắn tới được cái đuôi của mình, trông vô cùng tội nghiệp.
Ha ha, cô lại bật cười.
Một chú chó thật dễ thương.
Không biết vì sao, nhìn thấy điệu bộ ngốc nghếch của chú chó, cô lại đột nhiên thấy rất thích nó.
- Sao anh lại nhặt được chú chó này thế? – Liệu có phải anh cũng giống cô, thấy nó ngốc quá nên cũng thích?
- Không phải nhặt được. – Anh đáp gọn, có vẻ không muốn nói thêm.
Không phải nhặt được, không lẽ là do người ta tặng? Nhưng mà không thể nào, ai lại đi tặng chó con bao giờ?
- Trước kia anh nuôi mẹ của nó, nhưng mấy năm trước đã chết rồi – Vì vậy mà anh giữ lại chú chó Tiểu Lang vốn đã định đem cho người khác.
- Thế anh làm thế nào mà quen mẹ của nó? – Cô tò mò hỏi.
Anh ngây ra một lúc, câu hỏi của cô đã làm rất nhiều hình ảnh hiện về trong tâm trí anh.
Người con gái đó giống như một nàng công chúa cô độc trong lâu đài, ngồi trên ban công, trầm mặc nhìn mặt trời lặn.
Người con gái đó giống như một tinh linh sơ ý rớt xuống trần gian, thường hay trèo lên hàng lan can sắt cao tít ở trường, bước nghiêng ngả theo con đường lan can một cách nguy hiểm, mười ngón tay cô độc giơ về phía mặt trời, nhưng vĩnh viễn không chạm được đến thiên không.
Người con gái, cằm hất lên kiêu hãnh, giống như một nữ hoàng sợ bị tổn thương.
Người con gái đó, người đó, ngày cuối tuần thất hẹn…
Cô, chính là “chiếc đuôi” anh vĩnh viễn không với tới năm mười sáu tuổi.
Cô, người làm anh đã chờ suốt cả mười năm, cuối cùng đành dần lãng quên đi “điều không thể” đó.
- Người gỗ, sao lại ngây người ra thế? – An Tử Minh tròn mắt hỏi một cách hiếu kỳ.
Điều mà cô hỏi khó trả lời đến thế sao?
Anh lấy lại tinh thần, cười gượng, trả lời lấy lệ:
- Nhặt được.
Trong lòng mỗi người đều có một bí mật không muốn nói ra.
“Giống như ngôi sao ở nghìn trùng xa xôi
Chúng ta chỉ có thể nhìn nhau
Tin tưởng rằng tình yêu sẽ không có sự lừa dối
Chỉ là chia ra cất giữ
Nguyện vọng mà anh mong đợi thường là thất vọng
Như ngôi sao băng rực rỡ nhưng lại vụt đi mất tình yêu của em
Làm sao để bay đến nơi xa xôi tôi không thể với tới
Ánh sao xa