
Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ
Tác giả: Đan Đan
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341470
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1470 lượt.
thúc giục của con gái đành bước tới.
“Nếu như chúng ta kiếp này không có duyên phận, nguyện kiếp sau được cận kề sớm tối bên nhau cùng ngắm thuỷ triều”.
- Đây là Duyệt Duyệt! – Con gái chỉ vào bức tranh giấy đã có chút ngả màu vàng ố, vui vẻ kêu to.
- Nhưng đây là ai? - Duyệt Duyệt chỉ vào khuôn mặt chú rể để trống trong bức tranh hoạt hoạ, hiếu kỳ hỏi.
Anh ngây người, trong lòng ngổn ngang.
Nguyện kiếp sau được cận kề sớm tối bên nhau cùng ngắm thủy triều.
- Bố đưa Duyệt Duyệt đi chơi nhé! – Anh né tránh câu chuyện của con gái.
Duyệt Duyệt vui vẻ reo lên, anh sắp xếp lại những thứ con gái vừa làm loạn, trả về vị trí cũ. Cô… có lẽ sẽ không phát hiện ra anh đã vào phòng mình? Thở dài, anh đóng cửa phòng lại.
Anh cũng không biết tại sao lại đưa Duyệt Duyệt đến chỗ này.
Trong xe, con gái gối đầu lên đùi anh ngủ ngon lành.
Đôi mắt sâu thẳm của anh cứ hướng nhìn mãi về chỗ cửa ra dưới chân núi.
Mỗi năm đến ngày này, anh đều muốn châm mấy điếu thuốc, nhưng anh không thể, từ sau khi có con gái, cho dù tâm trạng có buồn bực thế nào, anh cũng cố gắng kiềm chế để cho con có được bầu không khí trong lành.
Đợi mãi cho đến tận lúc mặt trời xuống núi.
Anh cúi xuống, sợ con gái đói, đang định đánh thức cô bé dậy. Chợt nhìn thấy cái bóng xinh xắn đó đang bước chầm chậm xuống núi. Dù cách rất xa nhưng anh vẫn nhìn thấy rõ đôi mắt đỏ hoe của cô.
Cô chắc hẳn… đã lại khóc cả một ngày…
Như vậy cũng tốt, cô bây giờ không còn thích cười, cũng mạnh mẽ đến rất ít khi rơi nước mắt, anh vẫn hy vọng tâm trạng cô có thể tìm được chỗ để phát tiết.
Im lặng để nỗi đau bao trùm. Im lặng nhìn cô vẫy taxi, anh không mở cửa xe đón cô. Nếu như anh quá ân cần, chỉ có thể làm cô cảm thấy khó chịu với cái “nhà” này. Với cô, anh không thể đến quá gần, chỉ có thể như thế này, rõ ràng rất gần, nhưng lại chỉ có thể trông chừng từ xa.
Anh dịu dàng lay con gái dậy.
- Con đói chưa? – Anh nhẹ nhàng hỏi.
Con gái ngơ ngác dụi mắt, liếc nhìn xung quanh, mắt sáng lên:
- Duyệt Duyệt không đói, Duyệt Duyệt muốn gặp chú đẹp trai!
- Ừ! – Anh gật đầu, đưa tay bế con lên.
Ngày này hàng năm, anh đều đưa bé đến gặp anh ta, đây là bí mật giữa anh và con gái.
Phần mộ của anh ta được quết đến không còn một hạt bụi, ở trên đặt một bó hoa bách hợp thuần khiết. Anh ta trong lòng cô mãi mãi là một bó hoa bách hợp, không như anh, cho dù cố gắng đến thế nào, cũng không thể gột sạch được cái bóng đen của mình trong lòng cô.
Con gái anh không chút e dè, cầm những bông hoa giấy mà mình tự gấp để tặng chú đẹp trai, bé rất thích chú trong ảnh, có lẽ vì trên đầu giường mẹ có ảnh của chú.
- Anh biết không? Thực ra, tôi thực sự có chút ghen tị với anh… - Anh ngồi trước mộ, ngước mắt lên bầu trời đang tối dần, lẩm bẩm một mình.
Thì ra khi đã bỏ qua ánh sáng thì chỉ có thể chờ đêm tối đến.
3
Mỗi ngày lễ đều là thiên đường của dân công sở. Hôm nay, là ngày mồng một Tết. Tối qua cả đêm bị tiếng pháo ngoài kia tra tấn, hiện giờ cô đang ngủ bù vào buổi trưa. Vì còn bận tâm đến anh và Duyệt Duyệt, cô mới ngủ được một tiếng đã liền tỉnh dậy.
Không biết anh đã dỗ được con gái ngủ chưa? Sợ sẽ làm hai bố con thức giấc, nhón chân nhẹ nhàng, cô đẩy cửa phòng bước ra.
Không ngờ, phòng khách rất náo nhiệt, không ngớt truyền đến tiếng cười vui thích của Duyệt Duyệt. Thì ra là Mi Ca đến, cậu ta là con một của Vương Xuân Đạo, Vương Mi Ca, sáu tuổi, người cũng như tên, khuôn mặt vô cùng cuốn hút, tuổi còn nhỏ mà đã là cao thủ tán gái, có thể dễ dàng đốn ngã cả lô các cô bé. Mi Ca là một đứa trẻ không có mẹ, mới cưới đến ngày thứ ba, chú rể đã không chịu được cô đơn mà làm cô dâu tức giận bỏ đi. Cuộc hôn nhân đó, chú rể thực ra là không bằng lòng tự nguyện, đương nhiên là sẽ không níu kéo. Thứ duy nhất mà các bô lão nhà họ Vương có thể cứu vãn chính là ném tiền ra để giữ lại đứa cháu đích tôn này.
May thay, đứa bé sinh ra trong gia đình đơn thân này lại rất cởi mở, chà, nói thực, cô có chút lo lắng cho cô con gái của mình.
Cô bước vào phòng khách, nghe thấy Vương Xuân Đạo đang hạ thấp giọng nói chuyện với anh:
- Gần đây thế nào? Giải quyết được cô ấy chưa?
Chuyện riêng giữa đàn ông?
Anh trầm tư một lúc, trả lời:
- Vẫn chưa.
- Sao lại kém cỏi thế chứ? Anh cứ chậm rề rề như thế, người anh em của tôi hạnh phúc làm sao được? Phụ nữ là thích đàn ông mạnh mẽ, anh phải thể hiện chút khí đàn ông ra chứ, cứ trực tiếp mà nhào tới! Hơn nữa, anh không nghe nói à, phụ nữ ba mươi tuổi như sói, bốn mươi như hổ, anh như thế này không phải để tuổi xuân của cô ấy quạnh quẽ sao? Nói không chừng, người anh em của tôi tuy miệng không nói, thực ra là muốn quá đi ấy chứ!
Cái gì mà ba mươi như sói, bốn mươi như hổ? Cái gì mà cô rất muốn nhoài người tới? Cứ để Vương Xuân Đạo ngồi nói tiếp, cô còn mặt mũi gặp người khác sao? Cô không vui ho nhẹ mấy tiếng, đánh động cho Vương Xuân Đạo đang trong trạng thái thao thao bất tuyệt đến “quên mình” này biết đường để tự kiềm chế lại.
Anh quay người nhìn cô, đột nhiên cảm