
Tác giả: Nguyên Viện
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 134668
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/668 lượt.
Nhậm Quả Quả từng tưởng tượng mối tình đầu của mình sẽ bắt đầu như thế nào...Có lẽ sẽ lãng mạn như tiểu thuyết. Có lẽ sẽ đau khổ như phim truyền hình nhiều tập đầy cẩu huyết. Có lẽ sẽ chua chua ngọt ngọt như mọi người kể. Mối tình đầu luôn chua chua ngọt ngọt mà.
Cô luôn luôn nghĩ tới, luôn luôn chờ mong.
Tuy người nhà quản rất nghiêm nhưng Nhậm Quả Quả vẫn vô cùng mong đợi anh hùng diệt rồng xuất hiện trong cuộc đời mình. Anh sẽ tiêu diệt hết lũ rồng và cả những người thân khó đối phó của cô!
Chỉ tưởng tượng cảnh anh hùng đánh nhau với con rồng độc ác thôi là Nhậm Quả Quả đã thấy hưng phấn rồi!
Nhưng Nhậm Quả Quả hoàn toàn không ngờ rằng hóa ra tình yêu còn có hương vị khác ── hương vị của sự mất mát khó quên.
Hơn nữa người nhà làm vậy cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm tới cô....Tuy có lúc sự bảo vệ này hơi quá mức nhưng cô vẫn chấp nhận được.
Vậy nên lúc anh họ nói muốn dẫn cô tham gia yến hội thì cô vô cùng ngạc nhiên. Người nhà vô cùng bảo vệ cô, từ trước tới giờ không cho cô tham gia bất cứ yến hội nào. Họ nói những kẻ mặt người dạ thú trong yến hội nhiều vô kể, sợ bảo bối đơn thuần nhà mình bị lừa. Bọn họ không cho cô quen những phần tử cặn bã trong xã hội thượng lưu này.
Lần này để Nhậm Quả Quả đi là kết quả suy nghĩ rất lâu của bọn họ. Họ áp chế nỗi đau trong lòng, quyết định để bảo bối nhà mình ra tiếp xúc với xã hội.
Người chịu trách nhiệm lớn lao này là Nhậm Vũ Luân. Ông Nhậm ra lệnh anh phải ở bên cạnh cô một tấc không rời. Nếu cô mất một sợi tóc hay quen một người đàn ông chẳng ra gì thì ông sẽ hỏi tội anh!
Nhậm Quả Quả cứ như vậy mà tham gia yến hội đầu tiên của mình.
Yến hội này do ông Đường tổ chức để mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của cháu ngoại mình. Đồng thời cũng là để tuyên bố cháu ngoại ông sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Đường thị.
Nhậm Quả Quả có nghe nói về tập đoàn Đường thị. Đây là tập đoàn nổi tiếng, nghe nói sản nghiệp trải rộng khắp nơi trên thế giới. Trụ sở tập đoàn ở Luân Đôn. Người sáng lập ra nó là một Hoa kiều. Có thể có vị trí riêng ở một nước phương Tây, nhất là ở Anh – một nước tự coi mình là cao như thế, đủ thấy năng lực của Đường thị đến đâu.
Đây cũng là nguyên nhân Nhậm Quả Quả nhận lời tham gia yến hội này. Những người tới dự đều là nhân vật không tầm thường. Chỉ người nào nhận được giấy mời mới có thể vào nên ở đây không thể xuất hiện người không đủ tư cách.
Tuy vậy, Nhậm Quả Quả vẫn siết chặt tay anh họ.
Không có cách nào khác, cô em họ bé bỏng này là bảo bối của cả nhà. Cô mới mười lăm tuổi, khuôn mặt lớn bằng bàn tay vẫn còn vương nét ngây thơ, hai má phúng phính, đôi mắt to nhìn xung quanh đầy tò mò.
Nhậm Quả Quả mặc bộ lễ phục nhỏ màu hồng nhạt có ren, đi giày búp bê, cài băng đô đính nơ trên mái tóc dài qua vai. Tuy cử chỉ chưa có nét thành thục nhưng sự thanh tân chỉ có ở thiếu nữ của cô thu hút rất nhiều cái nhìn tò mò của những người trong yến hội. Họ thấy Nhậm Vũ Luân bên cạnh cô nên càng thêm tò mò về thân phận của cô bé đáng yêu này.
Nhậm Vũ Luân chẳng lạ gì với những người trong xã hội thượng lưu. Anh là giám đốc công ty Nhâm thị. Đừng cho rằng chỉ là giám đốc một công ty nho nhỏ mà lầm. Quy mô của công ty Nhâm thị không hề nhỏ ── tuy kém tập đoàn Đường thị nhưng vẫn xếp trong một trăm công ty có triển vọng tại Anh.
Bạn gái đi dự yến hội với Nhậm Vũ Luân đều là mỹ nữ, mỗi lần đổi một người nhưng sao lần này lại đổi sang tiểu mỹ nhân thanh tân này vậy? Mà lén nhìn bộ dạng của Nhậm Vũ Luân thì thấy hình như anh rất quan tâm tới cô.
Nhậm Vũ Luân không thèm để ý tới những lời bàn tán xì xào của những người tò mò. Chăm sóc cho bảo bối nhà anh quan trọng hơn.
"Quả Quả, em đói không?" Quả Quả nhà họ thích ăn bánh ngọt nhất. Anh nhìn thấy trên bàn buffet có mấy loại bánh ngọt mà cô thích. "Anh họ đi lấy bánh cho em nhé?"
Nhậm Quả Quả gật đầu, không quên nở nụ cười. "Cám ơn anh họ."
Nhậm Vũ Luân cảm thấy trái tim mình như tan ra. A! Bảo bối Quả Quả nhà họ thật đáng yêu!
"Vậy em ngoan ngoãn đứng đây chờ, đừng đi lung tung biết chưa? Không được để ý tới người tiếp cận mình, chờ anh họ quay lại xử lý, nhé?"
Cô không phải trẻ con lên ba. Cô đè nén ý muốn trợn trắng mắt với anh, ngoan ngoãn gật đầu. "Biết rồi ạ."
"Ngoan." Nhậm Vũ Luân xoa đầu em mình rồi mới quay đi, bước tới bàn buffet lấy bánh ngọt cho cô. Trước khi đi, anh không quên dùng ánh mắt cảnh cáo đầy hung dữ mà nhìn những người đàn ông gần em họ ── đừng có mơ thừa dịp anh không có mặt mà nhúng chàm Quả Quả nhà anh!
Nhậm Quả Quả đã quen với chuyện này nên hoàn toàn không thèm để ý hành động ngây thơ của anh họ, cũng không để ý tới những ánh mắt đang chiếu về phía mình. Trên thực tế, cô cảm thấy rất buồn chán. Vốn cô cảm thấy tò mò về những nhân vật nổi tiếng dự tiệc này nhưng chưa được nửa giờ, cô liền cảm thấy chán.
Thà ở nhà đọc truyện tranh còn hơn.
"A."
Một tiếng cười rất khẽ truyền vào tai khiến Nhậm Quả Quả ngạc nhiên.
Tiếng cười truyền ra từ góc chéo với chỗ cô đang đứng, chỗ tấm rèm màu đỏ th