
Tác giả: Monica - Mễ Ni Tạp
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 134612
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/612 lượt.
lại được nỗi niềm mệt mỏi này.
"An An..." Tiếng nói trầm thấp, mang theo sâu đậm đặc bất đắc dĩ."Trong lòng em còn có anh hay không?"
Giang Diễn Đường hỏi như vậy, một giây sau cũng không cho An An cơ hội trả lời, hắn cúi người hôn nhẹ lên cánh môi của cô.
Nhẹ nhàng một cái hôn, thật giống như hàm ý thiên ngôn vạn ngữ.
Nhớ lại những năm này chia lìa, năm đó là không bỏ, đối với tình yêu của bọn họ... Hắn biết rõ Chu An An trong lòng kháng cự cùng lôi kéo, cho nên hắn không bức cô trả lời, chỉ là mượn từ một cái vấn đề để đến gõ tâm cưuả trong trái tim cô.
An An không có cự tuyệt hắn hôn môi.
Giang Diễn Đường đã bị cổ vũ, hắn hôn sâu hơn, thưởng thức mùi thơm mê người trong miệng cô, ấm mềm lưỡi, giống như mê say thở dài, một tý lại triền miên, làm nụ hôn này càng lúc càng mập mờ.
Bàn tay hắn trường nhẹ ở eo thon mảnh mai, tay kia nhẹ đè ở trên gáy, chỗ hai làn da tiếp xúc khiến An An chợt giật mình, cô tròn mắt không biết làm sao. Cảm giác nụ hôn của hắn cùng tay của hắn tại trên người nàng nhen nhóm ngọn lửa.
Tay của hắn từ hông đi lên, giảo hoạt chui vào vạt áo của cô, tay kia từ gáy trơn, khẽ vuốt xuống xương quai xanh... Chu An An nhắm mắt lại, hơi thở chuyển biến hỗn loạn mất trật tự, chân bắt đầu như nhũn ra, không đứng vững.
Giang Diễn Đường chống đỡ cho cô, hắn dừng lại, kéo ra một chút khoảng cách, mỉm cười nhìn chăm chú.
Gò má An An đỏ hồng, con mắt nửa khép bất lực, cánh môi bị hắn hôn đến đỏ bừng, hắn cảm thấy huyết mạch căng phồng, giống như trở về năm đó - kia con người trẻ tuổi, giữa bọn họ lần đầu tiên...
An An mở trừng hai mắt, đáp lại cái nhìn mang theo tính xâm lược của hắn, cô bắt đầu muốn chạy trốn, bởi vì kế tiếp có thể nào lại sẽ phát sinh chuyện tình làm cho tâm trí cô càng hỗn loạn. Rõ ràng không muốn lại cùng hắn nối lại quan hệ, nhưng là, nhưng là...
Cô đẩy cánh tay của hắn, hắn phát giác cô đang lui bước, nhướng nhướng mày, không nói lời gì một lần nữa hôn cô, một cái hôn nồng nhiệt cháy bỏng, rồi lại lần nữa buông cô ra.
Giang Diễn Đường cẩn thận nhìn Chu An An, trên mặt cô lại là một mảnh hỗn loạn không biết làm sao, hắn thở dài."Anh yêu em, An An... Em vì cái gì luôn muốn chạy trốn?"
Cô vì cái gì luôn muốn chạy trốn?
Chu An An bị hỏi khó , thật sự là nhìn thấy hắn cô liền bỏ trốn, bởi vì sợ chính mình lại yêu hắn, lại mất đi chính mình, sợ tình yêu của mình lại chiếm vị trí quá lớn, cho nên cô muốn chạy trốn...
Nàng nghe thấy tiếng nói ôn thuần của hắn, nông cạn khẩu khí, chậm rãi còn nói: "An An, em cho rằng tình yêu là có thể trốn được sao? Nếu như có thể thoát được, anh cũng sẽ không tại năm năm này trong lòng chỉ có duy nhất một người con gái. Năm năm rất dài, không phải sao? Nhưng anh còn trốn không thoát, anh gặp phải những cô gái khác, điều kiện rất tốt, cá tính rất tuyệt , hứng thú cùng anh hợp nhau, nhưng anh đều không thích, anh không có biện pháp yêu họ. An An, An An... Vì cái gì em lại không hiểu? Tình yêu này, sở dĩ làm cho em sợ hãi, chính là vì không cách nào điều khiển được nó!"
Lời nói này, làm Chu An An giật mình.
An An ngưng mắt nhìn đôi mắt hắn - bất đắc dĩ mà lại đa tình, giống như cảm giác được hắn cũng có cùng nỗi niềm lo lắng giống cô, giống như hắn cũng sẽ mất đi chính mình, bởi vì yêu cô...
Nhưng điều này có thể sao?
Hắn nếu như yêu cô, như thế nào cam lòng làm cho cô phải thương tâm?
Nhiều năm trước hắn rời đi, kỳ thật trong lòng biết mình khi đó tuổi còn quá nhỏ, rất nhiều kinh nghiệm còn không có, cho nên đem thế giới này nghĩ quá đơn giản, cũng ích kỷ không muốn tương lai của hắn trỉa qua nhiều năm như vậy mà xa cách mình.
Khi đó chỉ cảm thấy, có thể yêu cùng một chỗ, mỗi ngày cùng nơi, vậy là đủ rồi.
Nước mắt, chớp nhoáng rơi xuống.
Hắn sửng sốt, đưa tay thay cô lau nước mắt, đau lòng nói: "Anh không phải là mắng em, ai, tại sao khóc?"
"Diễn Đường..."
Gặp lại ngần ấy thời gian, nàng lần đầu tiên gọi to tên của hắn!
Hắn cảm thấy thực ấm áp cũng dịu dàng, vừa lo lắng lau đi nước mắt của cô, vừa dùng ánh mắt hết sức ôn nhu nhìn cô.
"Anh biết ba của em về sau đã qua đời sao?"
Hắn không nghĩ tới An An đột nhiên nhắc tới cái này, chần chờ một giây sau, gật đầu nhẹ.
Trên thực tế, hắn sau khi về nước có đến nhà tìm cô, trước Giang Diễn Duệ chỉ nói Chu gia đã chuyển đi, chính hắn hỏi thăm mới biết ba của Chu An An đã qua đời, khi đó mất đi liên lạc đã qua thật nhiều năm, hắn thường tưởng tượng một thân một mình Chu An An là thế nào vượt qua? Sau hậu sự, cô lại là thế nào đứng lên?
Nghĩ tới, liền vừa lo lắng lại đau lòng.
Lo lắng An An bị đả kích lớn luẩn quẩn trong lòng.
Lúc này hắn liền hối hận vì mình đi Nhật Bản, nếu như biết mình đi Nhật Bản sẽ khiến bọn họ thàh ra cơ sự này, có lẽ hắn cũng sẽ không đi, không, là nhất định sẽ không đi!
"Không nghĩ tới anh sẽ biết." An An thản nhiên nói: "Ba em là tắc nghẽn cơ tim mà qua đời, ông đi rồi em vụng về tay chân luống cuống không biết làm gì, rồi dì gọi điện thoại cho em, dì nói dì sẽ tới giúp em, sau đó họ