
Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 1342066
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2066 lượt.
cũng biết là kết quả sẽ như vậy. Cô muốn bị Điền Mật nhân viên lễ tân không có đầu óc hại chết.
“Không gặp!” Quan? Sẽ là cũng Quan gia có liên quan sao? Chuyện của Quan gia cho dù thiên hoàng lão tử tới cũng vô ích. Sở Mạnh lấy mắt kính xuống xoa hai bên huyệt thái dương.
“Nhưng cô ấy nói là bạn gái của nhị thiếu gia.” Thư ký Phương cuối cùng ở trước khi Sở Mạnh cúp điện thoại đem lời nhắn nhủ truyền đạt xong rốt cục thở dài một hơi.
“Bạn gái của Sở Khương?” Sở Mạnh nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn trong đầu càng ngày càng rõ ràng, cảm giác thân thể mềm mại nhỏ nhắn đó dính sát vào thân thể hắn luôn làm cho hắn mỗi lần nghĩ tới toàn thân cũng kích động. Nhưng cô không phải là người hắn có thể đụng. Hôm đó, hình ảnh bọn họ ở trên phố không người không coi ai ra gì ôm hôn cũng đồng thời hiện ra trong mắt………. đáng chết! Điều này làm cho hắn không cách nào bình tĩnh lại. Bọn họ không phải là quyết định muốn đính hôn sao? Liên quan gì đến người anh hai như hắn đây?
"Tổng giám đốc? Tổng giám đốc? Muốn gặp không?" Thư ký Phương ở đầu kia điện thoại ngay cả kêu hai tiếng không thấy có đáp lại, tổng giám đốc sẽ không giận điên lên muốn bóp chết cô chứ?
"Để cô ấy lên đây!" Sở Mạnh rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, sau khi ra lệnh trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi lấy được sự đồng ý, Ngưng Lộ trực tiếp đi thang máy lên tầng hai mươi tám. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp khách đi đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Vào đi.” Cô nhân viên tiếp khách gõ nhẹ hai cái sau đó bên trong truyền đến một giọng nam trầm thấp. Thanh âm đó khiến lòng Ngưng Lộ thình thịch nhảy loạn, thật sự là hắn sao?
“Quan tiểu thư, xin mời.” Cô nhân viên tiếp khách lễ phép lui xuống.
Ngưng Lộ ở cửa ra vào lần nữa hít thật sâu một hơi mới hạ quyết tâm đẩy ra cánh cửa dày cộm nặng nề kia. Cửa mở ra liền không cách nào quay đầu lại.
Sở Mạnh để cây viết trong tay xuống, bình tĩnh nhìn cô gái đẩy cửa vào đó. Vẫn là khuôn mặt tròn không giống như người phàm trong trí nhớ, thân thể mảnh mai kia để hắn cho là cô thường không được ăn no, bất quá trước ngực vẫn đầy đặn.
Ngưng Lộ đứng ở cửa cô không dám nhìn thẳng hắn. Nhưng ánh mắt lợi hại của hắn như muốn đem toàn bộ quần áo trên người cô lột ra làm lòng cô bất an. Sao hắn lại dùng ánh mắt đó nhìn cô?
“Cô tính đứng ở cửa nói chuyện với tôi sao?” Nếu như hắn không mở miệng trước cô có thể sẽ biến thành hóa thạch đứng ở cửa hay không? Sở Mạnh nghĩ, cô sẽ.
“Sở đại ca ……..” Ngưng Lộ bước về phía trước mấy bước nhỏ giọng mở miệng, cô gọi hắn như vậy thích hợp chứ? Là cô có việc cầu người tư thế sao có thể cao ngạo được a.
“Khóa cửa lại.” Trong khẩu khí Sở Mạnh nghe không ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ có hắn hiểu một tiếng “Sở đại ca” kia của cô đã làm cho lòng hắn chìm xuống đáy cốc. Hắn chỉ là “Sở đại ca” nhưng hắn lại không muốn làm Sở đại ca của cô , hắn chỉ muốn làm người đàn ông của cô.
Khi Ngưng Lộ xoay người khóa trái cửa lại nghe được anh lạnh lùng ra lệnh: “Thư ký Phương tất cả điện thoại đều không được phép nối máy vào đây.” Điều này làm lòng cô càng thêm bất an, anh ta có giống như lần trước sẽ quấy rối cô hay không đây? Nếu thật sẽ như vậy cô phải làm sao bây giờ?
“Ngồi.” Khi Sở Mạnh giơ tay nhấc chân đều là có phong thái của người đàn ông thành đạt và có hơi thở cường thế, dù chỉ là một chữ cũng có thể làm cho người ta không tự chủ được nghe theo khẩu lệnh của anh. Ngưng Lộ chọn đi đến một chỗ xa anh nhất mà ngồi xuống, đôi tay đặt trên chân nắm thật chạt lại còn chưa dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Sợ tôi? Tại sao phải ngồi xa như vậy?” Sở Mạnh rót cho cô một ly nước trái cây ngồi vào bên cạnh cô. Trong phòng làm việc sang trong đầy đủ mọi thứ nhưng anh nghĩ cô sẽ không uống rượu.
“Cám ơn.” Anh ngồi rất gần, gần đến khiến Ngưng Lộ có thể nghe được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, không giống mùi xà bông nhẹ nhàng dễ chịu trên người Sở Khương, điều này làm cho đầu cô chìm vào hôn mê.
“Nói đi! Tìm tôi có chuyện gì?” Sở Mạnh kéo cà vạt mở miệng nói thẳng. Cô sợ làm cho anh bất mãn, ở trong cảm nhận của cô anh đáng sợ như vậy sao? Hay là lần trước mạo phạm làm cô cho rằng anh là người ở bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng có thể động dục sao? E rằng thật sự là như vậy đi? Mỗi khi tới gần cô anh đều có xúc động muốn đè cô dưới thân hung hăng ức hiếp một trận. Phụ nữ anh đụng không ít nhưng không có một người nào giống cô, cái gì cũng không cần làm đã để cho anh bị kích thích. Nhưng cô lại không giống hạng phụ nữ bên ngoài anh có thể tùy ý mà đụng vào. Điều này làm cho anh vô cùng bất lực.
"Sở đại ca. . . . . ." Ngưng Lộ giương mắt sợ hãi mở miệng.
"Tôi không phải anh hai cô." Sở Mạnh nghe vào tai trong thật sự cực kỳ chói tai. Dù sau này cô và Sở Khương kết hôn, anh cũng không muốn nghe chữ anh hai từ trong miệng cô, như vậy sẽ làm lòng anh khó chịu giống như có kim đâm.
“Chuyện của công ty ba tôi có thể dàn xếp một chút không?” Mặt Ngưng Lộ đầy chờ mong.
“Công ty ba cô?” Trong lòng Sở Mạnh cả kinh, cô họ Quan, mà