
Tác giả: Tứ Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:28 22/12/2015
Lượt xem: 134575
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/575 lượt.
ũng có thể không có chút nào ngăn cách trở thành một người đàn ông có trách nhiệm, có thể phát huy tài năng ?
Nếu như không có cô......
Nhìn trên mặt cha nuôi bị trúng gió có nụ cười không che giấu được, mà mẹ nuôi cũng không ngừng cười nói chuyện với con trai mình, vẻ mặt Khương Uy cũng không có lửa giận trùng trùng khi gặp cô sẽ có, anh ta cũng là đang cười.
Đã bao lâu cô không nhìn thấy nụ cười người một nhà này?
Nếu như không có cô......
Lập tức, Khương Bình đã biết mình nên làm như thế nào rồi.
Xe chạy ra khỏi đại viện Hùng gia khí phái thì cửa phía sau bị người nhẹ nhàng mở ra, một giây kế tiếp, cô nghe được một tiếng gầm nhẹ không vui.
"Tại sao em có thể đứng lên? Bác sĩ nói em không thể đứng lên, nhanh một chút trở về nằm."
Cô vừa mới quay đầu, còn chưa mở miệng, liền bị anh chặn ôm lấy, sải bước đi về phía giường,cô liền bị thả lại trên giường lớn thoải mái rồi.
Anh ngẩng đầu lên muốn mở miệng, lại phát hiện cô ngay thẳng không chớp mắt nhìn chăm chú vào anh, giống như có lời gì muốn nói.
"Thế nào? Còn đang tức giận? Em muốn đánh tôi, mắng tôi cũng không sao, chỉ là đừng mơ tưởng tôi sẽ ly hôn." Anh nhưng là quyết tâm.
"Tôi là thật sự mang thai hay là anh bịa chuyện?"
"Đương nhiên là thật, nếu không muốn tôi nói với cha vợ, mẹ vợ đại nhân là tôi ở thời điểm Bá Vương ngạnh thượng cung* dọa em bất tỉnh sao?"
"Tôi là tức ngất."Cô uốn nắn.
"Có quan hệ gì, không phải cũng là bất tỉnh sao?"
Nhìn khuôn mặt an tuấn mỹ cao quý, anh còn có điều tất cả đàn ông hâm mộ, phụ nữ ái mộ quyền thế và của cải, nhưng lại khiêm tốn chuẩn bị kỹ chính là vì phải lấy được cô, đây đối với một phụ nữ tâm hư vinh mà nói, có thể nói là cảm động rất lớn.
"Anh thật muốn tôi?"
"So một trăm phần trăm còn muốn thật hơn."
Anh vươn tay thay cô phất đi sợi tóc bên mặt, trong giọng nói hàm chứa tình ý sâu sắc, điểm này cô không cách nào trốn tránh mình không thấy được, không nghe được nữa.
"Là như thế này a......" Cô tự mình lẩm bẩm, sau đó quay đầu nhắm hai mắt lại, "Tôi mệt quá, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Được, em ngoan ngoãn ngủ, tôi sẽ không ầm ĩ em." Anh tỉ mỉ đắp chăn đến trên người cô, tiếp theo muốn đứng dậy rời đi, lại phát hiện ống quần bị người kéo lại.
Anh hồ nghi quay đầu lại, nhìn người vẫn nhắm hai mắt như cũ, "Làm sao vậy? Còn muốn cái gì không?"
"Nếu như anh có thời gian, có thể làm gối ôm cho tôi không?"
Nghe được cô nói ra những lời này, khiến cho tâm tình của anh giống như là trúng vui mừng thấu màu một dạng. Anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, không nói hai lời lập tức nói: "Có thời gian, có thời gian, đương nhiên có thời gian."
Giống như sợ tất cả trước mắt chỉ là một giấc mộng, anh cẩn thận đến nằm bên cạnh cô, sau đó vươn cánh tay.
Khương Bình lập tức giống như một con mèo con nhu thuận, đem đầu rúc vào ngực của anh.
Thật là không thể tưởng tượng nổi, lỗ tai nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, làm cho cô cảm nhận được yên tĩnh trước nay chưa từng có, vào lúc này, cô không còn là cô gái mạnh mẽ trên thương trường, cũng không phải là kẻ đáng thương vì không cô phụ người khác kỳ vọng, mà cố gắng không ngừng .
Cô bây giờ, chỉ là cô gái nhỏ cần được che chở.
Cô rốt cuộc đầu hàng sao? Rốt cuộc cũng không địch lại trở thành một trong chiến lợi phẩm của thợ săn rồi sao?
Không! Cô không muốn nhanh như vậy đã đi xuống kết luận,cô chỉ biết người mình hôm nay có thể dựa vào chỉ có anh.
Chỉ có phụ thuộc người này, cô mới có thể đòi hỏi tất cả chuyện mình khát vọng, mà một chút cảm giác tội ác cũng không có, bởi vì đàn ông lấy được ở trên người cô, tuyệt đối so với cô còn muốn nhiều hơn.
Cô muốn anh, anh muốn cô, theo như nhu cầu, không liên quan tình yêu.
Không phải đã nói với mình, tuyệt đối không nên trở lại cái chỗ này nữa, phải đem tất cả nơi này chôn giấu ở trong hồi ức sao? Thế nhưng Khương Bình đúng là vẫn còn bước lên khối thổ địa này.
Một cơn gió nhẹ mát mẻ thổi qua, cô không nhịn được nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt áp lực trong cuộc sống huyên náo ở Đài Bắc giống như vô ảnh vô tung biến mất.
Cô không thể không thừa nhận người đàn ông Hùng Thiên Phàm này biết hưởng thụ cuộc sống, anh không phải là loại thần giữ của chỉ biết liều chết kiếm tiền lại tuyệt không chịu tốn tiền, hoặc là máy móc kiếm tiền mà thôi.
Nghĩ đến mình cư nhiên còn ở trong lòng khen ngợi anh, cô liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bất quá cô cũng chỉ biết để ở trong lòng, vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra.
Anh nói muốn hưởng tuần trăng mật, còn an bài một đống lớn hành trình quý tộc, lại địch không lại một chỗ cô nói ——
Hòn đảo ban đầu cô bán mình gặp anh, cũng từng ở trong thế giới nho nhỏ, giống như bồng lai tiên cảnh này lấy được bình tĩnh trong tâm hồn.
Không suy nghĩ mọi thứ cùng Thiên Phàm, chỉ nghĩ đến mọi thứ trên hòn đảo này, cũng đã làm cho cô rất muốn trở về một lần nữa.
Nếu như có thể, cô rất nguyện ý cứ như vậy ở tại trên đảo nhỏ ngăn cách nơi này, sau đó trải qua cuộc sống bình thường