
Tác giả: Thanh Dực
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 134633
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/633 lượt.
an Đạo Uy khiển trách một tiếng, lập tức dùng nụ hôn vô tình mãnh liệt bao trùm môi cô, lưỡi sộc thẳng vào miệng cô
Phương Tử Cầm miễn cưỡng đưa hai nắm tay đấm vào ngực anh, dùng lực đẩy anh ra, “Sự tình không phải như anh nghĩ, xin anh nghe em giải thích.” Cô lại một lần nữa khẩn cầu.
Lan Đạo Uy phát ra một tràng cười lạnh lùng, tràn ngập khinh bỉ nhìn thân thể cô. “Em nghĩ rằng tôi còn có thể tin tưởng em không? Uổng công tôi xem em là trân bảo, nhưng em chẳng qua là một bông hoa lẳng lơ mà thôi.” Anh chán ghét thốt ra, lập tức đem cô quăng lên giường.
“Nếu em đối với người khác đều hào phóng như vậy, tôi nghĩ mình cũng không nên khách khí.” Anh cười một cách gian tà, lấy thân thể mình đè lên người cô.
“Anh… anh muốn làm gì?” Hai mắt Phương Tử Cầm sợ hãi nhìn anh như thấy phải ma quỷ.
“Làm cái gì? Còn phải hỏi? Tôi nên sớm đòi lấy thù lao của mình!” Nói vừa xong, anh cúi đầu thô bạo hôn cô, đầu lưỡi thâm nhập vào miệng cô không ngừng hấp thụ vị ngọt của cô, hai tay cũng cuồng loạn dao động trên người cô.
“Không!” Phương Tử Cầm không ngừng kêu khóc cũng không ngừng giãy dụa dưới người anh.
Lan Đạo Uy ngẩng đầu lên thở dồn dập, đôi mắt lóe sáng. Anh kéo chiếc áo khoác trên người cô, thoáng chốc thân thể không hề che đậy của Phương Tử Cầm hiện ra trước mặt anh. Lan Đạo Uy nheo mắt lại đánh giá thân thê thu hút của cô, sau đó gầm nhẹ lên một tiếng cúi người hôn xuống ngực cô, hai tay chặn không cho cô giãy dụa.
Phương Tử Cầm giống như bị chạm phải điện, toàn thân run rẩy mềm nhũn không thôi, quên mất giãy dụa chỉ biết thở gấp.
Ghen tuông cùng phẫn nộ khiến Lan Đạo Uy mất đi lý trí, anh giống như con mãnh thú phát cuồng không ngừng chiếm đoạt không có chút thương hương tiếc ngọc. Anh dùng răng cắn mạnh thân thể mượt mà của cô, lưỡi anh đùa giỡn khắp người cô, một bàn tay trực tiếp thăm dò nơi kín đáo của cô.
Hành động này khiến Phương Tử Cầm bừng tỉnh, cô hô to một tiếng. “Không!” rồi lập tức giãy dụa vặn vẹo.
Sắc mặt Lan Đạo Uy chuyển dần sang âm u. “Dựa vào việc anh là chủ nhân của em, còn nhớ thỏa thuận của chúng ta không? Thân thể của em, suy nghĩ cùng linh hồn em thậm chí sự nhiệt tình của em đều thuộc về anh, em tốt nhất nên hiểu rõ chuyện này.” Giọng nói của anh kiên quyết và ngang ngược.
Phương Tử Cầm không nói gì chỉ quật cường nghênh mặt lên nhìn anh.
Thái độ của cô chọc giận Lan Đạo Uy. “Em không nói phải không! Được, anh có biện pháp khiến em phải nói!” Anh cười lạnh một tiếng, lập tức đè lên người cô.
Ve: Em chúc ss mau chóng giải quyết được công việc ạ. :x
Hai mắt Phương Tử Cầm mê say khép hờ, toàn thân mệt mỏi vô lực tựa vào đầu vai của Lan Đạo Uy thở dồn dập.
“Thật đáng thương, làm em mệt quá rồi!” Lan Đạo Uy thương tiếc, dịu dàng vô cùng hôn lên môi cô, hai tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô.
“Anh lừa em, người ta đã nói toàn bộ mọi chuyện cho anh rồi mà anh còn khi dễ người ta.” Phương Tử Cầm hờn giận liếc nhìn anh.
Lan Đạo Uy cười lên một tiếng trầm thấp. “Cái này không phải là khi dễ em mà là yêu em.”
Phương Tử Cầm bị ánh mắt sắc bén và thủ đoạn mãnh liệt của anh bức rơi nước mắt. “Anh còn muốn thế nào, hiện tại cái gì em cũng nghe lời anh, anh còn không thỏa mãn, anh quả thực là đồ quỷ!” Cô khóc to. Cô chẳng qua chỉ muốn bảo tồn lấy tôn nghiêm của mình, chẳng lẽ cũng là sai sao.
Đôi mắt Lan Đạo Uy thoáng hiện lên vẻ thương yêu nhưng lập tức chuyển sang cứng rắn, anh chuyên quyền tuyên bố. “Anh đã nói rồi, không thể có điều gì che giấu anh, ngược lại anh cũng sẽ đối xử công bằng với em.”
“Không công bằng, rất không công bằng! Em chẳng qua chỉ nợ anh một chút ân tình, nhiều nhất là thỏa thuận làm người tình của anh thôi, không lý do gì phải trả nợ bằng tất cả những gì trân quý nhất của em.” Phương Tử Cầm nghẹn ngào.
“Đã không kịp rồi, em đừng nghĩ muốn hối hận! Từ hôm nay trở đi, anh sẽ giữ chặt em bên người, cho đến khi em cam tâm thần phục anh, thừa nhận anh là chúa tể của em mới thôi.” Lan Đạo Uy âm trầm nói. Cho tới nay anh chưa từng có ham muốn mãnh liệt và không khống chế nổi đối với người phụ nữ khác như vậy, vẻ kháng cự mơ hồ của cô khiến anh giận dữ không thôi, trong lòng có một ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, ngọn lửa này chỉ có cô mới có thể dập tắt.
Đôi mắt long lanh trong suốt của Phương Tử Cầm u oán nhìn anh, mệnh lệnh ngang ngược của anh khiến lòng cô mơ hồ dao động, không hiểu phải làm sao.
“Từ ngày mai trở đi, không cho em đến Tư Tài làm việc nữa.” Lan Đạo Uy ra lệnh.
“Vì sao? Em đã kể mọi việc với anh rõ ràng rồi mà!” Phương Tử Cầm kinh hoảng.
“Lữ Tử Khiêm kia rõ ràng là còn yêu em, anh không thể để cho em và anh ta có cơ hội ở cùng một nơi.” Lan Đạo Uy tức giận phản bác.
“Em đã nói rõ ràng với anh ấy, em với anh ấy là không có khả năng. Anh tin em có được không?” Phương Tử Cầm kích động nói.
“Anh nói không được là không được! Nếu em muốn đi làm ở Tư Tài thì an