
Tác giả: Thanh Dực
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 134612
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/612 lượt.
lành.
“Tóm lại, tất cả mọi việc con đừng nghĩ tới, chỉ cần làm theo lời của Bố là được. Mượn sức của Lan Đạo Uy đối với chúng ta tuyệt đối có lợi không hại.” Phương Hữu Bang có chút phiền não hóa giận, quát khẽ.
“Con không có hứng thú.” Phương Tử Cầm lạnh lùng, giọng nói có ý không thỏa hiệp.
“Con đừng không biết tốt xấu! Rất nhiều người phải cúi đầu để được lòng của anh ta, con nghĩ vì cái gì mà Đổng gia phải bỏ công làm yến tiệc chiêu đãi? Còn muốn đem chính con gái của mình Đổng Viện Viện ra giới thiệu cho anh ta!” Phương Hữu Bang gầm lên giận dữ.
Phương Tử Cầm một chút cũng không kích động, những năm gần đây cô đã sớm học được cách đối phó với những cơn tức giận của Bố. “Tranh giành tình cảm với người khác không phải là chuyên môn của con, không phải việc của con”
“Con muốn ta tức chết phải không? Lan Đạo Uy chính là viên kim cương ngàn năm, bất kể là tướng mạo thân thế hay tài năng đều là số một, đây là đối tượng mà con có đốt đuốc cũng tìm không ra!”
“Con không có phúc để hưởng.” Cô vẫn là một khuôn mặt lạnh như băng.
“Được, ta nói nhỏ nhẹ con không nghe, đừng nghĩ là Công ty Tư Tài vẫn y như vậy nhé. Lúc trước ta đã đầu tư tài chính không ít, tất cả đều đứng tên ta. Ta đều có thể đem chúng bán đi, hoặc chuyển quyền kinh doanh.”
“Bố đừng quá đáng, Tư Tài là của con.” Phương Tử Cầm phẫn nộ phản đối lời Phương Hữu Bang.
“Nó chính là của con, chỉ cần con giúp ta mượn sức của Lan Đạo Uy, ta sẽ đem Tư Tài chuyển sang tên con.”
Phương Tử Cầm mở to hai mắt lửa giận bốc lên, máu trong cơ thể sôi trào mãnh liệt, không nghĩ tới Bố cô lại dùng việc này uy hiếp cô, đối với con gái của mình cũng dùng thủ đoạn vô sỉ, vô tình này.
Cô cố gắng dịu lại cơn giận của mình nhưng vẫn mím đôi môi xinh đẹp. “Con sẽ cố gắng hết sức thử xem, nhưng con không thể cam đoan mình có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể lọt vào mắt xanh của anh ta.”
“Đừng cho là ta không biết con đang nghĩ gì, ta biết là con có thể làm được. Con là con gái của ta, ta tin tưởng con, chỉ cần con làm hết sức mình, đem hết sự quyến rũ của mình ra để mê hoặc anh ta, nhất định có thể thành công.” Phương Hữu Bang ánh mắt sắc bén nhìn con gái chằm chằm, giọng nói lí trí quyền uy.
Phương Tử Cầm không nói nhìn thẳng phía trước, trong lòng mơ hồ đau đớn. Bản thân cũng biết Bố cô là một người tiểu nhân, cũng biết bản thân mình trong lòng ông ấy cũng chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng, nhưng vì cái gì mà cảm thấy bi thương, đau lòng? Chao ôi.
Phương Hữu Bang thấy con gái không lên tiếng, sắc mặt chuyển sang ôn nhu nói: “Kỳ thật Bố cũng muốn tốt cho con, tuổi con cũng không còn nhỏ, tìm một nơi tốt mà nương thân, đừng ở bên ngoài bôn ba, mệt chết đi được?”
Phương Tử Cầm một mực nhìn về phía trước, lấy giọng kết thúc câu chuyện: “Bố yên tâm, con sẽ hết sức giúp Bố làm việc này, nhưng Bố phải nhanh chóng đem Tư Tài chuyển sang tên con.” Chỉ có như thế về sau cô mới có quyền độc lập kinh doanh, sẽ không bị Bố khống chế, uy hiếp.
Nói xong, trong xe rơi vào tĩnh lặng, không khí trầm xuống khiến người khác cảm thấy bất an, dọc đường đi hai bố con chìm vào suy nghĩ của riêng mình, không hề nói với nhau nửa câu, giống như hai người xa lạ mới lần đầu gặp mặt.
Truyện này đang đến đoạn cao trào rồi XD
Xe đi vào một biệt thự có hoa viên vô cùng rộng lớn ở triền núi Dương Minh, Phương Tử Cầm và bố đang xuống xe, từ cửa lớn có thể loáng thoáng nghe được tiếng cười đùa truyền đến, trong phòng đèn sáng huy hoàng, ánh sáng truyền ra đến bên ngoài, dự báo sắp có tiệc tùng của nhà giàu.
Dạ hội được cử hành ở đại sảnh rộng lớn, vì sở thích và thói quen của Lan Đạo Uy nên buổi tiệc này được tổ chức theo phương thức châu âu, buffet. Trong đại sảnh xếp hai dãy bàn dài phủ nhung điểm trang bằng hoa hồng ti, trên bàn đã sớm bày nhiều loài thức ăn, mặn có ngọt có, mùi vị rất thơm, màu sắc rất đẹp.
Phương Tử Cầm đứng ở lối vào đại sảnh, tay trái khoác lấy tay của bố, cô hít vào một hơi thật sâu, cô biết chính mình sắp bước vào nơi hang hùm miệng sói tương tự như chiến trường thời xưa, cô tạo ra một bộ dáng tự tin tao nhã, cười tươi diễm lệ nhìn mọi người, cùng bố chậm rãi bước vào đại sảnh.
Cô ngẩng đầu nhanh chóng xem xét quang cảnh của đại sảnh, hội trường bố trí cực kì xa hoa, khách mời đều là những người có tiếng tăm trong giới thượng lưu, đàn ông đều vận âu phục thật phong độ, phụ nữ phục trang cũng thật diễm lệ, tất cả đều phô ra dáng vẻ đẹp nhất của mình. Như vậy đủ để thấy xã hội thượng lưu Đài Bắc xem trọng Lan Đạo Uy đến mức nào.
Đây là sự thật tàn khốc, trên thương trường người gian ta trá, đấu đá lẫn nhau, nhưng bao bọc bên ngoài lúc nào cũng là vẻ đường mật hoa lệ. Đối với những việc này Phương Tử Cầm đã không xa lạ và cô cũng đã sớm học được những điều hay ở đó, vận dụng đủ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Cô đã sử dụng vẻ đẹp, dáng người, tiểu xảo … của mình làm vũ khí lợi hại. Cô đã rất quen thuộc các quy tắc của trò chơi.
Một tràn