Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chiến Tranh Lạnh Sau Khi Cưới

Chiến Tranh Lạnh Sau Khi Cưới

Tác giả: Lương Hải Yến

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134696

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/696 lượt.

h thật trả lời.
"Không biết?" Đôi lông mày xinh đẹp của Tống Thiên Tước hơi nhíu lại, đáy mắt lại thoáng qua một tia kinh ngạc, "Theo tôi được biết, đây không phải là lần đầu tiên Vạn tiểu thư đi xem mắt, chẳng lẽ những lần trước Vạn tiểu thư và đối phương sau khi ăn xong liền trực tiếp về nhà sao?"
"Ừ. . . . . ." Vạn Linh Chi khẽ đáp lại, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Tống Thiên Tước ngạc nhiên phát hiện cô gái nhỏ này lại có thêm một tính cách khiến cho anh hứng thú, hoàn toàn không có kinh nghiệm hẹn hò! Rất tốt, bản thân anh cũng không có kinh nghiệm dỗ dành dụ dỗ phụ nữ lúc hẹn hò, như vậy cô vừa vặn thích hợp cùng anh từ từ tìm hiểu cái gọi là hẹn hò.
"Em đã không biết, vậy thì để tôi quyết định vậy." Tống Thiên Tước là một người đàn ông có năng lực ứng biến rất cao, năng lực học tập lại vô cùng ưu tú.
Mặc dù anh cũng là người không có kinh nghiệm, nhưng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, để cho người ta có cơ hội nhạo báng. Đôi mắt sắc bén của Tống Thiên Tước tùy ý đảo qua, phát hiện trước cửa một rạp chiếu phim cách đó không xa đang có thật nhiều người ra ra vào vào. Sau đó, trong lòng anh lập tức ra quyết định, vừa mỉm cười vừa lễ độ nói với Vạn Linh Chi: "Chúng ta đi xem phim nhé!"
Không đợi cô trả lời, người đàn ông bá đạo kia đã làm ra một hành động đi quá giới hạn, trước tiếp vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô dắt đi, cảm xúc mềm mại không xương khiến cho độ hài lòng của Tống Thiên Tước đối với Vạn Linh Chi lại tăng lên một phần, cảm xúc này thật là tuyệt vời!
Gò má của Vạn Linh Chi hiện lên một mảng đỏ ửng, cúi đầu lặng lẽ nhìn bàn tay của anh đang bọc lấy bàn tay nhỏ bé của mình. Trái tim Không ngừng đập thình thịch, 25 năm qua, ngoại trừ ba và các anh trai ra, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như thế. Trong lòng có một ngọn lửa nóng bỏng xông thẳng lên ót, khiến cho cô quên mất sự dè dặt của một người con gái thùy mỵ, quên mất ý muốn giãy giụa, mặc cho anh nắm tay đi về phía trước.
Loại cảm giác choáng váng, nhẹ nhàng này bám chặt trong lòng Vạn Linh Chi cho đến khi Tống Thiên Tước đưa cô trở về nhà họ Vạn, vẫn còn chưa biến mất. . . . . .
"Xem ra lần xem mắt này rất thành công." Mẹ Vạn mang vẻ mặt tươi cười nói với chồng: "Mọi người mới vừa rồi cũng nhìn thấy lúc Tống Thiên Tước đưa Linh Chi trở về thật sự là rất lễ phép. Quan trọng nhất là bọn họ trễ như vậy rồi mới trở về, đây chính là tình huống chưa từng xảy ra trong những lần xem mắt trước kia của Linh Chi! Ha ha, lần xem mắt này tám phần là thành công rồi!"
"Mẹ, hiện tại kết luận như vậy có phải là có chút quá sớm rồi hay không?" Vạn Tử Nghiệp vẫn cảm thấy Tống Thiên Tước không tốt.
Hừ, bất quá cũng chỉ là một tên đàn ông nghĩ muốn cướp em gái bảo bối của anh mà thôi, có lễ phép ở đâu chứ? Trong lòng Vạn Tử Nghiệp cảm thấy ghét bỏ, càng không ngừng lựa xương trong trứng gà*, xoi mói tật xấu của Tống Thiên Tước, "Con thấy hắn ta chính là một tên ngụy quân tử, giả bộ lễ phép mà thôi! Mẹ, mẹ biết Tống Thiên Tước ở trên thương trường bị người ta gọi là gì không? Chính là mặt nạ hồ ly, một người luôn mang mặt nạ hồ ly, hết sức giảo hoạt, loại người như vậy làm sao xứng với tiểu công chúa lương thiện của nhà họ Vạn chúng ta chứ?"
*Lựa xương trong trứng gà: ý nghĩa tương tự ‘vặt lá tìm sâu’
"Tử Nghiệp, con đừng nói bậy, mẹ thấy anh ta rất tốt mà, đâu có xấu xa giống như con nói." Mẹ Vạn mang vẻ mặt chất vấn nhìn con trai.
"Con. . . . . ." Vạn Tử Nghiệp đang muốn tiếp tục cao giọng giải thích, thì bị cây gậy của của ông nội Vạn gõ một cái, "Ông nội?"
"Thằng nhóc xấu xa kia, tưởng ông không có ở đây sao?" Giọng nói của ông nội Vạn giống như tiếng chuông lớn, trợn mắt giận dữ nhìn cháu trai, "Tống Thiên Tước là người như thế nào, còn chưa tới phiên cháu ở đây trắng trợn phê bình đâu."
Vạn Tử Nghiệp uất ức hứng lấy toàn bộ lửa giận của ông nội, ấn tượng trong lòng đối với Tống Thiên Tước càng ngày càng kém tới cực điểm.
"Linh Chi, hôm nay đi xem mắt cùng Tống Thiên Tước có thuận lợi không?" Ông nội Vạn quay đầu nhìn về phía cháu gái đứng ở bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt đỏ hồng của cháu gái, thì càng thêm hài lòng.
Vạn Linh Chi giống như mới vừa tỉnh lại từ trong mộng, đột nhiên trở về hiện thực, sửng sốt mấy giây, mới nghe rõ vấn đề ông nội vừa hỏi, vội vàng hốt hoảng trả lời: "Dạ, thuận lợi." Sau đó lại trở về bộ dáng cẩn thận thường ngày, cung kính báo cáo tình huống xem mắt với ông nội.
Sau khi ông nội Vạn nghe chi tiết báo cáo của cháu gái, hài lòng gật đầu một cái, "Rất tốt, xem ra Tống Thiên Tước rất vừa ý với cháu."
"Linh Chi, lúc thằng nhóc Tống Thiên Tước kia dẫn em đi xem chiếu phim, có làm hành động xấu xa gì hay không?" Vạn Tử Nghiệp lập tức nghĩ tới ở trong rạp chiếu phim tối như mực kia, rất thuận lợi cho người đàn ông giở móng vuốt sói.
"Anh hai, anh đang nói gì vậy?" Vạn Linh Chi đỏ bừng mặt hờn dỗi.
"Đó là chuyện em thường làm mới đúng chứ?" Vạn Tử Xương lạnh lùng châm chọc em trai, không nhịn được trợn trắng mắt đối với cá