
Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư
Tác giả: Thị Kim
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341867
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1867 lượt.
bản lĩnh của y, chỉ hối hận mình nhất thời sơ ý nên thành ra rơi vào bẫy của y. Lần này thì tiêu rồi. Nàng nhanh chóng nghĩ cách ứng phó, quýnh đến nỗi giậm chân muốn sưng phồng lên.
Còn bên này thì Phục Linh vui đến nỗi hớn hở nhìn Úy Đông Đình như nhìn cô gia tương lai, thân thiết hỏi: “Xin hỏi nhà công tử ở đâu?”
Bạch Thược cũng đứng dậy nói: “Mời công tử ngồi, nô tỳ đi rót trà.”
Vân Phỉ thấy hai người này sắp đầu quân cho địch thì vội vã nói: “Các người ra ngoài trước đi.”
Rõ ràng là hai nha đầu nhiều chuyện Phục Linh và Bạch Thược đã hiểu lầm ý Vân Phỉ nên lập tức nhìn nhau cười ăn ý, ra ngoài rồi còn biết ý đóng cửa lại mà không biết rằng lúc này tiểu thư nhà bọn họ đang muốn giết người diệt khẩu.
Từ đầu đến cuối Tống Kinh Vũ đều duy trì sự im lặng và lý trí. Đến lúc này hắn vẫn có vẻ thản nhiên như không, bình tĩnh tự tin, bởi vì hắn hiểu quá rõ vị đại tiểu thư này, làm gì có chuyện nàng sẽ bị người ta thu phục chứ?
Mọi người đi hết, trong phòng chỉ còn lại Úy Đông Đình và Vân Phỉ.
Nàng hít sâu một hơi, mắt đảo qua đảo lại. “Ừm, ta trả cho ngươi gấp hai lần ngân lượng, chuyện này chấm dứt tại đây.”
Gấp hai lần, đây không phải là một con số nhỏ, nàng đau lòng quá đi mất.
Ai ngờ y vẫn không hề tỏ vẻ gì, chỉ nhướng mày hỏi: “Ta thành tâm muốn cưới nàng, sao phải thôi?”
Chẳng lẽ là chê tiền còn ít? Vân Phỉ đành dứt ruột, giơ ba ngón tay nõn nà ra trước mũi y: “Gấp ba, không thể nhiều hơn nữa.”
Ba lần đấy. Nàng vốn định gượng cười để đàm phán với y cho xong, nhưng vì đau lòng ngân lượng nên không cười nổi.
Úy Đông Đình lắc đầu: “Vân tiểu thư là vô giá.”
Câu này mới nghe thì có vẻ như đang ca tụng, nhưng khi lọt vào tai Vân Phỉ, đó lại là lời dối trá trắng trợn. Vô giá cái đầu ngươi, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt có phải không đây?
Vân Phỉ hừ một tiếng, lập tức thể hiện vẻ uy nghiêm của tiểu thư phủ châu mục, đanh mặt nói: “Ta chỉ đùa giỡn mà thôi, chuyện này không phải là thật.”
Úy Đông Đình nhìn nàng, nghiêm nghị nói: “Nhưng ta lại cho là thật.”
Đúng là rượu mời không uống, rượu phạt cũng không. Cứng mềm gì cũng không chịu.
Vân Phỉ đã mất hết tính nhẫn nại, chống tay lên hông, dữ dằn nói: “Ta mới mười lăm tuổi, chưa tính gả cho người ta.”
Y vẫn mỉm cười nói: “Không sao, ta có thể chờ. Ta họ Úy, tên Đông Đình, năm nay hai mươi hai tuổi, là người ở kinh thành, chưa từng cưới thê tử.”
Mặt Vân Phỉ đỏ lên, lòng thầm mắng: đồ mặt dày, ai muốn biết mấy thứ này đâu chứ.
Đôi mắt đen lay láy của nàng nhìn chằm chằm vào tờ giấy tiết đào trong tay y. Người này can đảm cơ trí, cáo già xảo quyệt, nếu đàm phán không được thì chỉ còn cách đoạt lại vật chứng, tiêu hủy ngay, khiến y không còn cách nào khác.
Đáng tiếc vóc người của y quá cao, nàng không nắm chắc là có thể giật được. Thế cho nên, nàng nở một nụ cười, khách khí nói: “Úy công tử, mời ngồi.”
“Cảm ơn.” Y kéo một cái ghế qua, ngồi xuống trước mặt nàng.
Chớp lấy thời cơ, nhân lúc y khom người ngồi xuống, Vân Phỉ vươn tay định giật lấy tờ giấy tiết đào trên tay y.
Ai ngờ y đã sớm phòng bị nên bất ngờ giơ tay lên cao, khiến nàng chẳng những chụp hụt mà còn không kịp dừng lại, nhào thẳng vào lòng y.
Y vòng cánh tay lại, hảo tâm đỡ lấy nàng. “Vân tiểu thư cẩn thận.”
Nhìn thế này, giống như là nàng bị y ôm vào trong lòng. Nàng cực kỳ bối rối đứng thẳng dậy, mặt đỏ ửng cả lên.
Y nhét tờ giấy tiết đào vào trong lớp áo, nhìn nàng cười cười. “Nếu Vân tiểu thư cứ tiếp tục như thế thì ta chỉ còn cách hô lớn lên để người bên ngoài đều nghe thấy.”
Vân Phỉ cắn môi, trừng y một cách dữ dằn, đến cả ý định giết người cũng bật ra. Xem ra là không thể cướp giật được, vậy phải dùng trí. Lúc này bên ngoài phủ châu mục còn rất nhiều dân chúng đang vây xem náo nhiệt, việc này ngàn lần không thể để nó truyền ra ngoài, trước hết phải vỗ về y, đợi những người bên ngoài đi hết thì tính sau.
Vì vậy, nàng lập tức thay đổi chiến lược, nhanh chóng cởi bỏ bộ mặt hung dữ kia, thay vào đó là vẻ đoan trang hiền thục mà nhìn y, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này ta lén cha ta làm, huynh có thể đừng để lộ tin tức trước được không, đợi cha ta về rồi hãy tới cầu hôn.”
Nàng nhìn y với vẻ nhu nhược đáng thương, đôi mắt sáng trong veo như hồ thu nay bỗng mờ hơi nước, giống như khi đi săn, con nai đẹp nhất trong bãi săn bắn ngước nhìn bằng đôi mắt rưng rưng, khiến người ta không nỡ bắn tên.
Tiểu nha đầu này đúng là quỷ kế đa đoan, cứng không được thì tới mềm, y cười thầm trong bụng rồi ung dung nhìn xem nàng còn định giở trò gì nữa. Có điều khi ánh mắt của y chạm vào đôi mắt nàng, mọi sự đề phòng cẩn trọng trong lòng đều lập tức chuyển thành một khúc ‘Xuân giang hoa nguyệt’:
Dập dờn sóng vỗ dặm khơi
Rừng hoa như tuyết ánh trăng êm đềm
Trăng, ai mới thấy một lần?
Năm nào người mới một lần trăng soi?[1'>
Là duyên hay nghiệt, dường như đã định ngay trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau.
Y đứng lên, nói: “Ta còn bốn thuộc hạ đang đợi ngoài phủ châu mục, để tránh cho bọn họ hiểu lầm là ta bị tiểu