The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341904

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1904 lượt.

ừng tên Úy Đông Đình kia còn đến tìm nàng đòi lãi nên trong tay nhất định phải có tiền.
Nàng nhẩm tính xem sau này nên sinh hoạt thế nào để tiết kiệm tiền, nhưng nhớ tới ông ngoại nàng từng nói, tiền không phải do tiết kiệm mà có, do kiếm mới có. Bỗng nhiên đầu nàng nảy nên một sáng kiến, tại sao không nghĩ cách kiếm tiền? Bây giờ nàng đã rời khỏi Kinh Châu, không ai ở kinh thành quen biết nàng, nơi này ngoài tầm tay của Vân Định Quyền, một mình nàng có thể định đoạt được.
Ý nghĩ kiếm tiền vừa nảy ra thì giống như là cỏ xuân nảy mầm, trong nháy mắt đã lan ra khắp nơi, chiếm cứ cả trái tim nàng. Khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên rạng rỡ hơn.
Vốn định ra ngoài để mua đồ, nhưng một khi đã nảy ra ý nghĩ làm ăn thì nàng đã có thêm mục đích dạo phố. Trên đường nàng cứ nhìn nhìn ngắm ngắm, đầu không ngừng nghĩ suy.
Người trên đường đông đúc tấp nập, thỉnh thoảng lại nghe thấy những giọng địa phương khác. Vân Tông từng nhắc tới việc vì muốn chấn hưng triều đình mà thừa tướng Úy Trác định tổ chức một cuộc thi tuyển chọn nhân tài, chia làm văn và võ, ngày thi được định vào mồng một tháng bảy. Tin này vừa truyền ra ngoài, kinh thành đón không ít khách từ xa đến chuẩn bị dự thi.
Ba người Vân Phỉ đi đến bên bờ sông, trên bờ đê liễu xanh tươi mát, người đông như nêm, nước sông xanh biếc, sóng gợn từng cơn. Người qua kẻ lại trên bờ đê, có người từ nơi khác đến kinh thành, cũng có người ở kinh thành ra tiễn người đi xa, hết sức nhộn nhịp.
Vân Phỉ chợt nảy ra một ý, quay đầu lại cười hì hì với Phục Linh: “Chúng ta ở kinh thành cũng rất nhàn rỗi, chi bằng nghĩ cách kiếm chút tiền đi.”
Phục Linh chớp mắt: “Kiếm thế nào đây?”
Vân Phỉ chỉ những người trên bờ đê: “Ngươi nhìn xem, những người rời khỏi kinh thành đều chia ly ngay tại bờ sông, nhưng tiễn đưa mà không có rượu thì chẳng phải thiếu chút gì đó sao? Chúng ta có thể mở một quán rượu bên cạnh bờ sông.”
Phục Linh ngẩn người: “Chuyện này… được không?” Nàng ta quay đầu lại nhìn Tống Kinh Vũ.
Tống Kinh Vũ – người nãy giờ vẫn im lặng theo sau hai người lập tức nói: “Chuyện này nếu bị triều đình biết được thì e là không tốt lắm.”
Vân Phỉ cười láu lỉnh: “Ta kiếm tiền một cách đường đường chính chính, không trộm không cướp, quang minh chính đại, cho dù hoàng thượng có hỏi tới thì ta cũng không sợ. Hơn nữa Vân Tông đến để làm con tin chứ ta thì vẫn được tự do, tại sao không thể làm ăn kiếm tiền?”
Tống Kinh Vũ vẫn lắc đầu: “Cho dù triều đình không hỏi tới thì nếu đại nhân biết, e rằng cũng sẽ không đồng ý.”
Phục Linh cũng gật đầu: “Phải đấy, chắc chắn tướng quân sẽ không cho tiểu thư lộ diện mở quán rượu đâu.”
Vân Phỉ nghĩ ngợi một lát, đột nhiên cười với Tống Kinh Vũ thật tươi tắn. Nàng vốn đã xinh đẹp, nay cười lên nữa thì đôi má lúm đồng tiền còn khiến người ta say đắm hơn so với bất cứ loại rượu nào nồng nhất.
Nhưng Tống Kinh Vũ thì lập tức trở nên cảnh giác, bởi vì mỗi khi vị đại tiểu thư tinh ranh này cười ngọt ngào và dùng đôi mắt thiết tha chờ mong như thế nhìn hắn thì đều chẳng có chuyện gì hay ho…
Quả nhiên, Vân Phỉ cười ngọt ngào như mật, thân thiết nói: “Vậy huynh đứng ra mở quán là được mà.”
Môi Tống Kinh Vũ khẽ giần giật, lập tức từ chối: “Tại hạ không có tiền.”
“Không sao, ta bỏ vốn, Tống đại ca cứ làm ông chủ trên danh nghĩa là được.”
Ba chữ ‘Tống đại ca’ giống như một quả tạc đạn quăng vào lòng hắn, khiến Tống Kinh Vũ đầu chóang mắt hoa, lòng dạ rối bời. Hắn lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu thư, nếu tướng quân mà biết chắc sẽ nổi trận lôi đình mất.”
Vân Phỉ nghiêng đầu, cười tinh ranh: “Không để cho cha biết là được chứ gì? Hơn nữa cha ta đang bận đánh nhau với Tần Vương, làm gì có thời gian lo tới chúng ta.”
Tống Kinh Vũ lo đến nỗi toát cả mồ hôi: “Chuyện này không ổn đâu.”
Vân Phỉ chớp chớp mắt, cười tươi như hoa: “Tống đại ca, đừng nói là huynh thích ở nhà, ở bên hai vị cô nương Kì Hoa Dị Thảo kia nha?”
Phục Linh cười phì một cái.
Mặt Tống Kinh Vũ lập tức đỏ tới mang tai, nghẹn đến mức nói không nên lời.
Vân Phỉ đã nảy ý kiếm tiền, càng nghĩ thì càng thấy khả thi. Nàng không có nhiều vốn, lại ít kinh nghiệm, trước tiên chọn những việc làm ăn nhỏ trước, tích lũy kinh nghiệm xong lại từ từ làm ăn lớn. Quán rượu nhỏ chỉ cần mấy món nhắm đơn giản, cộng thêm rượu ngon là được. Tay nghề nầu nướng của Tề Thị rất được, mỗi ngày chuẩn bị vài món nhắm chắc không có vấn đề gì. Về phần rượu, bảo Tống Kinh Vũ đi tìm một cửa hàng rượu ngon, nhập về là được.
Ban ngày A Tông ở trong cung, nàng và Phục Linh, Tống Kinh Vũ đều ở nhà nhàn rỗi. Nhiều người rảnh như vậy, tụm lại cũng thấy chán, chi bằng mở cái quán, vừa có thể giết thời gian, vừa có thể kiếm được tiền. Có điều nàng tuyệt đối không thể xuất đầu lộ diện, vì cha nàng vừa muốn có tiền, vừa muốn có thể diện.
“Tống đại ca, ta nhớ huynh từng nói trên giang hồ có bán mặt giả, đúng không?”
Môi Tống Kinh Vũ lại giần giật một chút: “Đó không phải là mặt giả mà giang hồ thường gọi là mặt nạ.”
Vân Phỉ cười mỉm chi: “Vậy huynh đi mua giùm cho ta một c