Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Thánh Yêu

Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015

Lượt xem: 1343845

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3845 lượt.

Cô nghe thấy vẻ hả hê trong giọng điệu Tô Ngải Nhã “ anh ta vốn không để ý đến tôi đâu, dùng tôi để uy hiếp anh ta, có phải là cô quá ngu xuẩn hay không?”
” Bốp!”
Một cái tát đánh thẳng vào nửa mặt trái của cô khiến má trái cô sưng lên, khóe môi chảy ra vết máu, mặt Sanh Tiêu sưng phù như cái bánh bao.
“ Em là đồ tiểu yêu tinh “. Tên Hải kia không cưỡng được sự mê hoặc của cô ả, liền nghe theo ý cô ta, mà thực tế hắn nghĩ Duật Tôn cùng lắm chỉ là một thương nhân, sẽ không biết cách chạy thoát. « Nghe theo em tất, nhưng mà đêm nay… »
“ Anh thật là xấu xa…”
« Con điếm. » Thư Điềmcố nhịn cơn đauchửi ả.
“ Mạch Sanh Tiêu, thế nào đây, cô nghĩ sao?” Tô Ngải Nhã xoay người, cặp mắt hung ác đã quay trở lại.
“ Nếu hắn không đến….”
“ Kể cả nếu hắn không đến, hai người các cô cũng đừng nghĩ có thể “ sạch sẽ » ra khỏi đây.” Tô Ngải Nhã nhìn từ trên cao xuống. “Tôi sẽ đem hình khỏa thân bị người ta làm nhục của cô cho hắn xem, tôi không tin hắn còn mặt mũi mà vênh váo?”
“ Tô Ngải Nhã, cô có còn là người không ?”
“ Thư Điềm, cô câm miệng cho tôi, bằng không bây giờ tôi sẽ khiến bọn họ xé nát quần áo cô ra”. Tô Ngải Nhã đưa di động hướng về phía Sanh Tiêu “ Gọi đi, số điện thoại chắc cô còn nhớ chứ.”
Người đàn ông đang ghìm tay cô buông ra, cô cứng ngắc tiếp nhận điện thoại, do dự bấm số nhưng cứ ấn được một nửa lại xóa đi.
Cô phải nói thế nào? Hơn nữa, khó khăn lắm Duật Tôn mới tha cho cô, bây giờ cô lại quay ra cầu xin y sao ? Vậy không phải là tự chạy tới cửa nhà y để y lăng nhục sao?
“ Sao, không muốn gọi hả?”
Mạch Sanh Tiêu nhìn thoáng qua khuôn mặt Thư Điềm, vết máu chói mắt kia khiến cô hạ quyết tâm, sức chịu đựng của cô ấy rất tốt, không kêu khóc, không van xin, cũng không nói lời nào. Sanh Tiêu chậm rãi mở mắt, ngón tay run run đè xuống bàn phím.
Điện thoại nhanh chóng có tín hiệu kết nối, truyền đến trong tai giọng nói từ tính mê hoặc của y. Trống ngực Sanh Tiêu đập thình thịch, sững sờ không biết nên nói gì.
Cô nghe rõ đầu dây bên kia truyền đến tiếng động xột xoạt nho nhỏ, cho rằng Duật Tôn muốn tắt điện thoại bèn la lớn “ Cứu tôi, cứu tôi với”. Cô lo lắng cầm chặt điện thoại, toàn bộ hy vọng lúc này đều đặt lên người y. Bây giờ, chỉ một chút động tĩnh cũng khiến cô run rẩy không thôi, cuống họng không thốt nổi nên lời.
“ Cứu cô ? » Duật Tôn như đang cười, “ Cô thật biết nói một đằng làm một nẻo đấy! Không phải sống chết cũng muốn thoát khỏi tôi sao? Trả nợ xong rồi mà, tại sao tôi lại phải cứu cô? Tôi không còn cần cô nữa, vậy mà cô cũng không biến được à?”
Trong giọng nói của có tiếng gằn, đến mức mỗi người ở đây đều có thể nghe rất rõ ràng. Tô Ngải Nhã nhếch miệng cười đầy khinh miệt, thủy chung không biết đang nghĩ gì.
Thư Điềm quỳ rạp trên mặt đất, mới vừa rồi không để rơi một giọt lệ, nhưng lúc này lại chẳng nhịn được mà khóc nấc lên, cô không ngờ Sanh Tiêu vì mình mà phải làm như vậy, cúi đầu nhục nhã. “ Không cần phải làm vậy mà…”
“ Van cầu anh, xin anh, cứu tôi lần này được không? » Giọng Mạch Sanh Tiêu khản đặc “ Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ có ý nghĩ khác nữa, anh muốn cái gì, tôi sẽ làm thế đó, tôi sẽ ngoan ngoãn mà, anh muốn tôi cười, tôi cười, anh muốn tôi khóc, tôi sẽ khóc.”
“ Mạch Sanh Tiêu, cô cũng mặt dày thật?” Duật Tôn có vẻ lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại khác xa, thập phần thoải mái. “ Cô có thật lòng muốn không ?”
Sanh Tiêu bị y lăng nhục, đã mấy lần địnhném điện thoại đi, ánh mắt cô mờ mịt, chỉ muốn nhắm lại, để không ai nhìn thấy bi thương trong đó. “ Phải như thế nào anh mới bằng lòng cứu tôi, chỉ cần anh nói ra, điều gì tôi cũng bằng lòng.”
“Ha. »Y cười hết sức nhẹ nhàng. “ Trên người cô thật sự chẳng có gì hấp dẫn tôi ngoài thân thể cô, cô nói làm sao bây giờ ?”
Tính tình cô quá bướng bỉnh, lại không biết hạ mình lấy lòng đàn ông, mấy ai có thể chịu được ?
Nếu không phải vì khuôn mặt tuyệt mỹ và dáng người hoàn hảo, chẳng biết y đã vứt cô vào xó xỉnh nào rồi.
“ Chỉ cần anh nói, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.” Ánh mắt cô sau khi nói ra những lời này chỉ còn trống rỗng và tuyệt vọng, tiasáng cuối cùng đã biến mất, cho dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt cũng không tìm thấy nữa.
Thư Điềm khóc đến khàn cả giọng, Sanh Tiêu còn trẻ như vậy, nhưng dáng vẻ tuyệt vọng nhường ấy, đủ để cô thấy chỉ còn lại bi thương.
“ Mạch Sanh Tiêu, tính cô quá cứng nhắc, tôi không thích, như vậy đi, cô nói cho tất cả những người ở đó biết, lần đầu tiên của cô, lần đầu tiên cô rên rỉ dưới thân tôi ra sao, tôi sẽ cứu cô.”
Trong lúc này, y đang nhàn nhã nằm trên ghế sô pha thượng hạng, y vừa về, cũng đã thay quần áo rồi, nhưng vẫn không nhanh không chậm, tư thái hết sức thoải mái, hai chân đặt lên bàn trà.Còn ở đầu bên kia, tiếng Mạch Sanh Tiêu nghẹn ngào thống khổ,rất nhỏ nhưng yvẫn nghe thấy.
“ Anhđùa giỡn tôi thấy vui lắm phải không?” Mạch Sanh Tiêu nói đứt quãng, cô kiên cường, nhưng dù sao cũng chỉ là cô gái 20 tuổi, cô đã làm sai cái gì chứ?
Thấy bên kia không nói gì, cô liền ngoan ngoãn gật đầu, như một c