
Tác giả: Thánh Yêu
Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015
Lượt xem: 1343808
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3808 lượt.
n chằm chằm nhìn vào một chỗ , trở nên vô thức.
" Dạ Thần?"
" Làm sao vậy?"
" Rời khỏi đây, hủy lệnh gọi tất cả mọi người bên ngoài trở về, chúng ta theo mật thất rút lui a."
" Mang theo bọn chúng đi," Dạ Thần cũng không quay đầu lại," Không cần điểm danh, đi theo hai hướng kia ."
Ở kia mật thất, Duật Tôn sau khi thoát ra khỏi căn cứ mới phát hiện được.
" Dạ Thần, ngài không đi ư?"
" Các người rút lui trước."
" Dạ."
Mạch Sanh Tiêu ôm Bân Bân, phần eo có chút vẹo, cô khó có thể ôm Bân Bân chạy đi dễ dàng được.
" Sanh Tiêu, theo tôi cùng đi."
Sanh Tiêu hai mắt trừng trừng nhìn hắn.
" Chúng ta rời đi khỏi chỗ này, tôi cam đoan, từ nay về sau bất cứ chuyện gì của căn cứ tôi cũng không quan tâm, nơi này, hãy để hắn cùng cha mẹ tôi mai táng cùng một chỗ đi, những đứa trẻ này cũng sẽ được cứu trợ,có thể trở về bên cạnh cha mẹ của bọn chúng."
" Tôi không thể đi theo anh," Mạch Sanh Tiêu quả quyết cự tuyệt," Nhà của tôi không phải nơi này."
" Có phải dù cho tôi có vì cô mà thay đổi nhiều hơn thế nữa, cô đối với tôi cũng sẽ không có bất kỳ nhân nhượng nào?"
" Ân Lưu Khâm, tình yêu không dựa vào cái gọi là nhân nhượng." Mạch Sanh Tiêu lưng dựa vách tường, kiễng một chân lên làm chỗ cho Bân Bân ngồi," anh đi nhanh đi, rời khỏi nơi này, mọi chuyện hãy quên hết đi, tôi tin anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình."
Ít nhất, Dạ Thần cũng cảm giác được một tia ấm áp, dù nơi này một tia nắng mặt trời cũng không có kẽ hở nào để xuyên thấu chiếu vào. Hắn cho rằng, Mạch Sanh Tiêu nên hận hắn đến tận xương tủy, như vậy còn tốt hơn là......
Cô nói, bảo hắn hãy rời đi.
Hắn chưa từng động tình, lại không nghĩ tới có một ngày, thứ tình cảm này lại có thể ràng buộc hắn , khiến hắn trở nên hèn mọn.
" Tôi thật sự có thể có hạnh phúc ư?"
Mạch Sanh Tiêu nhìn vào con mắt Dạ Thần ,cô nhìn thấy đôi mắt màu xanh lạnh lẽo tràn đầy vẻ bối rối khó tả ,Sanh Tiêu gật gật đầu," Tôi tin tưởng."
Dạ Thần bỗng nhiên nhoẻn miệng cười,thản nhiên mà thư thái, hắn quét anh mắt một lượt nhìn lại nơi hắc ám này, lập tức cảm thấy thoải mái không ít.
Hắn tiếp nhận căn cứ, toàn tâm toàn ý vì cha mẹ báo thù, thật sự là mệt đến cực điểm.
" Anh đi đi." Mạch Sanh Tiêu lần nữa thúc giục.
Hắn xoay người, còn chưa kịp nhấc chân lên thì...
" Pằng--"
Một tiếng nổ vang lên, Bân Bân sợ tới mức chân tay khua loạn xạ, bọn trẻ trong lồng cũng tụ lại với nhau.
Mạch Sanh Tiêu vô thức ôm sát con vào trong ngực, cô thấy Dạ Thần tay phải đè chặt tại bụng, tay kia chống vào vách tường, một chân đã đứng không nổi quỳ xuống.
Alice cầm súng thẳng hướng áp sát.
" Alice?"
Cô đưa mắt nhìn qua Mạch Sanh Tiêu đứng ở bên cạnh, ánh mắt rất nhanh quay về phía Dạ Thần," Đưa thuốc giải cho tôi."
Máu hiện rõ trên bụng người đàn ông,thấm đẫm cả chiếc áo.
" Đem thuốc giải ra đây cho tôi!"
" Hừ," Dạ Thần cố nén cơn đau kịch liệt," Tôi đã nói rồi, không có thuốc giải."
" Không thể nảo, không thể nào!" Alice tựa như muốn phát điên," Nhất định có, tôi nói một lần cuối cùng, đưa thuốc giải cho tôi, nếu không, tôi bắn anh chết!"
" Sao vậy, sợ ư?" Dạ Thần cười khẽ," Sợ bị hành hạ đến chết a?"
" Tôi van cầu anh......"
Dạ Thần chán nản ngã phịch xuống đất, phía sau lưng dựa vào vách tường, tay đầy là máu," Đây là thái độ cầu khẩn hay sao?"
" Tóm lại, tôi nếu như không có được thuốc giải, tôi sẽ lôi anh xuống địa ngục cùng!"
" Được," Dạ Thần thanh âm suy yếu, ánh mắt xuyên qua giữa hành lang nhìn về phía Sanh Tiêu," Thấy không? Thượng đế sẽ không cho tôi cái quyền được hạnh phúc."
" Alice......" Mạch Sanh Tiêu ôm Bân Bân chạy đến bên cạnh cô.
" Tôi muốn thuốc giải ,tôi chỉ muốn thuốc giải " Alice cổ tay run rẩy cầm súng, họng súng hướng phía Dạ Thần, không ngừng khoa tay múa chân," Tôi không có cầu những thứ khác, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, Sanh Tiêu, cô giúp ta cầu xin hắn, thuyết phục hắn đưa thuốc giải cho tôi đi, tôi có ở lại đây cũng không còn thuốc để dùng, Sanh Tiêu......"
Mạch Sanh Tiêu thật sự nói không nên lời, cô biết rõ sự thật này đối Alice mà nói,không khác gì phán quyết tử hình.
Duật Tôn trở lại căn phòng trên lầu ba tìm không thấy Mạch Sanh Tiêu cùng con, hắn vội vàng chạy đi tìm kiếm, nghe được tiếng súng, liền đi nhanh đến.
" Sanh Tiêu, em như thế nào lại ở đây?" Duật Tôn tiến lên, từ tay cô đón lấy đứa con.
" Em bị hắn phát hiện."
" Tôn, anh giúp em......" Alice như nhìn thấy cứu tinh liền bổ nhào tới, bắt lấy cánh tay Duật Tôn," Anh giúp em tìm thuốc giải được không?"
" Alice......"
" Anh cũng muốn gạt em ư? Không thể không có thuốc giải, em không tin."
" Alice," Duật Tôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu nào của cô," Theo anh trở lại Bạch Sa, anh sẽ tìm người cứu em, anh sẽ giúp em."
" Thật chứ," Alice nghẹn ngào,"Anh không hận em?"
" Anh biết rõ,chuyện không liên quan đến em, em chắc hẳn vẫn nhớ rõ, khi còn bé, chúng ta là bạn tốt nhất của nhau."
" Ở đó, nơi đó có thể trở thành nhà của em