
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341254
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1254 lượt.
này là khiếm khuyết, trong mắt người kia lại là ưu điểm, Hàn Thuật thích sự náo nhiệt của thành phố.
Ồn ào náo nhiệt có nghĩa là có sức sống, có sức sống của con người mới có sự ấm áp. Nơi nào quá im ắng yên tĩnh thì Hàn Thuật lại không chịu nổi, mỗi lần đi chơi dã ngoại hay đi công tác mà phải ở lại một sơn trang ngoại ô hay 1 khu danh thắng xa xôi nào đó, anh đều phải chịu cảm giác cô đơn, trằn trọc không ngủ được. Nhắm mắt lại là anh lại cảm thấy cô đơn đến lạ thường, gió thổi lay lay rèm cửa sổ, nếu không có ánh sáng của đèn đường từ bên ngoài lọt vào thì lại quá tối, dễ khiến cho nỗi bất an, lo lắng hay buồn rầu vốn chỉ có chút ít bị khuếch đại đến vô tận. Những lúc thế này, người thanh niên yêu đời rất dễ cảm thấy chán nản hoang mang. Anh giống như người cô đơn một mình trên đảo hoang, bốn bề đều là nước biển, không động đậy được, cũng không nhảy xuống được, chỉ biết đứng đó nhìn các con sóng tiến dần tới gót chân mình… Sau này khi đã có chút kinh nghiệm, trong những lúc như vậy anh thường để đèn ngủ qua đêm, ngày hôm sau trời sáng, anh giống như được sống lại vậy, , nhưng chỉ đến khi quay trở về thành phố náo nhiệt, cảm giác an toàn mới thực sự trở lại với anh.
Vì thế, Hàn Thuật yêu chỗ đông người, yêu sự náo nhiệt, yêu rất nhiều rất nhiều thứ thú vị mà rất đời thường. Chánh án Hàn thường xuyên mắng anh là người không chịu được cô đơn, mắng anh quá nông nổi. Hàn Thuật thiết nghĩ, nông nổi thì nông nổi, nông nổi cũng còn hơn tỉnh dậy phát hoảng ở cái nơi lạnh lẽo không người ấy. Anh có lẽ không có số làm Đào Uyên Minh, nhưng thế thì cũng có gì là xấu đâu.
Cầu thang trả dài trước mắt, dường như không có điểm kết thúc, lưng Hàn Thuật ướt đẫm mồ hôi, còn mệt hơn cả thi đấu cầu lông luân lưu liền trong 4 tiếng. Anh không hiểu được tại sao mình lại cứ muốn trèo lên, trong khi điều đang chờ đợi anh ở điểm cuối của cầu thang này là gì anh cũng không rõ nữa.
Không biết bao lâu sau, có lẽ là lúc anh không trèo nổi nữa, Hàn Thuật nghe thấy có tiếng cãi nhau phía trước, anh cúi đầu, chỉ còn vài bước nữa là lên tới đỉnh rồi. Một người con gái đang quay lưng lại phía anh, anh không nhìn rõ mặt cô, nhưng cô chính là Tạ Cát Niên, điều này Hàn Thuật có thể khẳng định.
“Tạ Cát Niên… Cát Niên.” Hàn Thuật khó khăn lắm mới mở được miệng, nhưng cổ họng anh cứ như bị bông gòn nhét đầy làm tắc nghẹn. Cô không hề quay đầu lại.
“Anh đi nhanh lên, đi ngay đi, anh muốn ngồi tù cả đời à?”
“Cát Niên, em đừng có ngốc như thế…”
“Đi đi!”
“Các người đang làm gì vậy? Tạ Cát Niên, anh ta… sao anh ta lại ở đây?”
“Xin anh tha cho anh ấy, tha cho anh ấy!”
“Đừng có kéo tôi.”
“Không được, anh ta không được đi!”
“Nhanh…”
“Cát Niên, làm ơn nói với cô ấy…”
“A…”
Bao nhiêu âm thanh lộn xộn văng vẳng bên tai Hàn Thuật, đầu anh đau đến mức muốn nổ tung, hình ảnh trước mặt càng lúc càng mờ nhạt, anh không còn phân biệt được ai đang nói, và nói câu gì, chỉ nghe thấy tiếng hét thê thảm cuối cùng của Tạ Cát Niên, rồi sau đó anh bị hụt chân, trong tích tắc anh lăn xuống bậc cầu thang, sau đó cô gào gì, khóc gì, tất cả như được truyền đến từ một thế giới khác nghe không rõ, không rõ một tiếng gì. Cuối cùng, mọi thứ cũng yên tĩnh trở lại, anh không còn thấy đau đầu chút nào nữa, nhưng anh không động đậy được, những giọt máu đỏ thẫm từ từ chảy lan ra, phủ kín khắp cả bầu trời.
Anh bị ngã ngửa trong một tư thế kì quặc, một sắc sáng quét qua nơi cuối tầm mắt, anh biết chính là hoa lựu nở rộ năm đó, Cát Niên nói, có lẽ lần này nó sẽ kết trái, nhưng anh không còn được nhìn thấy nữa rồi.
Cát Niên đứng bên cạnh cây lựu, cô đang giằng co với một người khác, anh nhìn thấy miệng Cát Niên mấp máy, nhìn thấy những giọt nước mắt trên má cô, nhưng anh không nghe được tiếng cô nói. Cuối cùng, nửa khuôn mặt của người ngăn cản Cát Niên, không cho cô điên cuồng lao về phía anh cũng lấp ló hiện ra, trông người này rất quen, quen như người anh vẫn nhìn thấy trong gương hàng sáng. À, đó chính là Hàn Thuật, người đã ngăn Cát Niên lại là Hàn Thuật, anh mặc trên mình chiếc áo phông trắng hồi đó anh thích nhất, nét mặt đầy vẻ khó tin và sợ hãi.
Nếu như người đó mới là Hàn Thuật, thì anh là ai, người nằm trên vũng máu là ai? Hàn Thuật sóng soài trên bậc cầu thang, cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cuối cùng, Cát Niên lao đến bên anh, từ những giọt nước mắt của cô anh nhìn thấy hình bóng mình, đó là một bộ mặt không thuộc về anh!
Anh đã đánh mất mình! Không, không, không,…
Hàn Thuật giật mình tỉnh dậy trong trạng thái đầm đìa mồ hôi, tối qua đi ngủ vội quá, rèm cửa còn chưa kéo lên hết, ánh nắng đã chiếu cả vào góc giường. Hành động đầu tiên của Hàn Thuật là hổn hển đưa tay lên xoa mặt, may quá, khuôn mặt cũ vẫn còn đây, không thừa thứ gì, cũng không thiếu thứ gì. Anh vẫn không thể tin được, bèn bật dậy xông vào phòng tắm, và cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương, anh vẫn là anh.
Anh dùng nước lạnh rửa mặt, nhớ lại sự ngốc nghếch của mình lúc nãy, một người làm sao có thể biến thành người khác được, hơ