XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cho Anh Nhìn Về Em - Tâp 1

Cho Anh Nhìn Về Em - Tâp 1

Tác giả: Tân Di Ổ

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341268

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1268 lượt.

sinh đứa con này lúc anh mấy tuổi? Mười tám? Mười chín? Sặc, em đã nói với anh là em bái phục anh chưa nhỉ? Nhân tài thì khác người đến vậy sao? Bây giờ anh mới biết đến sự tồn tại của đứa bé à?”
Hàn Thuật buồn rầu gõ gõ đôi bàn tay: “Anh nghĩ là vậy” Anh nghĩ mình sắp bị sự việc điên rồ này làm cho phát điên, không có ai để tâm sự chắc anh sẽ bị tâm thần phân liệt mất. “Đứa bé đó đang học tiểu học, rất xinh gái, đúng vậy, đúng như lời em nói, năm ấy anh mới hơn mười tám tuổi một chút, thế cho nên anh cũng thấy kinh sợ quá!”
“Mẹ của đứa bé là bạn gái cũ của anh à? Hơn mười năm sau mới dẫn con đến gặp tổ tiên ư? Sặc, sao cái tình tiết này nghe quen thế nhỉ? Cô ta yêu cầu anh chịu trách nhiệm à? Thế anh và đứa bé đã đi làm xét nghiệm ADN chưa? Giống như trong phim vẫn diễn ấy, đứa bé đó là bản sao của anh à? Nó lao vào lòng anh gọi anh là bố ư?”
Đối với tất cả các câu hỏi như sung liên thanh của Chu Tiểu Bắc, câu trả lời của Hàn Thuật đều là phủ định.
“Đều không đúng? Thế làm sao anh biết được đấy là con anh, anh không sợ bị người khác cho đổ vỏ à? Nói như mẹ em vẫn nói ấy, xã hội bây giờ phức tạp hơn anh tưởng nhiểu. Còn nữa, anh là người làm trong ngành luật pháp, chẳng lẽ chút cảnh giác này anh cũng không có ư?”
“Không phải, ừm, nói thế nào nhỉ, cô ấy không hề đến tìm anh, là anh lén lút đi thăm cô ấy. Xin lỗi em, Tiểu Bắc, anh không nói với em chuyện này, anh không có ý gì đâu, anh chỉ muốn xem cô ấy sống thế nào thôi, kết quả là anh nhìn thấy đứa bé sống cùng cô ấy. Anh thậm chí còn không dám tiến đến hỏi cô ấy nữa.” Đến Hàn Thuật cũng thấy mình có vẻ hoang đường, anh không biết phải nói thế nào nữa.
“Stop! Hàn Thuật, ý của anh là có một bé gái đi bên cạnh cô gái mà anh ‘lén lút đi thăm’ ấy? Bé gái đó cũng không giống anh y hệt, nhưng anh chắc chắn đó là nòi giống của anh?” Sau khi Hàn Thuật gật đầu, Chu Tiểu Bắc đập tay vào bàn, “Sặc, phí cho em hỏi anh những câu chuyên nghiệp đến vậy, hóa ra đây toàn là tự anh suy diễn à? Hàn Thuật, bình thường anh thông minh thế cơ mà, sao lúc quan trọng này anh lại thế, anh có vấn đề không đấy, ra phố nhận con bừa bãi thế này sao!”
Lời của Chu Tiểu Bắc thẳng nhưng không thô, những đạo lý này Hàn Thuật cũng hiểu rất rõ, nhưng anh không cách nào diễn đạt cho Chu Tiểu Bắc hiểu được cảm nhận của mình, cô không trải qua những gì trước đây anh đã trải qua, ai cũng không thể hiểu nổi anh.
“Anh rất xin lỗi vì tất cả việc này, Tiểu Bắc ạ” Đây là câu trả lời duy nhất của Hàn Thuật.
“Làm mẹ kế của một đứa bé mười tuổi, hoặc bây giờ đá đít anh, bất cứ sự lựa chọn nào để cho mẹ em biết được, mẹ cũng giết chết em mất!” Chu Tiểu Bắc than thở.
Hàn Thuật ôm đầu: “Anh còn khổ hơn em, ông già chắc chắn sẽ róc xương anh ra cho chó ăn.
Câu chuyện với Chu Tiểu Bắc không có kết quả gì, đến lúc cuối, Chu Tiểu Bắc chủ động gọi 2 chai rượu trắng hiệu Hồng Tinh, hai người chạm chai uống, rồi cùng an ủi lẫn nhau. Mấy ngụm rượu vào bụng, khiến Chu Tiểu Bắc mặt đỏ bừng bừng, tinh thần phấn chấn, Hàn Thuật không thích loại rượu rẻ tiền này chút nào, rượu vào người khiến anh càng buồn thêm, anh bước đi chệnh choạng, rồi bị Chu Tiểu Bắc đẩy vào trong xe, anh ngồi trên ghế lái mơ mơ màng màng ngủ mấy tiếng liền mới tỉnh dậy được.
Lúc này mặt trăng đã lên cao tít, Hàn Thuật dụi mắt, Chu Tiểu Bắc đang ngồi bên cạnh anh nghe MP3, miệng nhai kẹo cao su.
“Mấy giờ rồi, anh ngủ bao lâu rồi, sao em không gọi anh dậy?” Anh xoa cổ để cho mình tỉnh táo hơn.
Chu Tiểu Bắc cười: “Yên tâm đi, anh không làm gì bừa bãi đâu. Dáng ngủ của anh cũng rất đẹp.”
“Cho anh một miếng với.” Hàn Thuật chìa tay đón lấy cái kẹo cao su mà Chu Tiểu Bắc đưa. Dưới sự kích thích của mùi bạc hà nồng nặc, anh thấy như mình đã tìm lại được một nửa linh hồn, “Muộn thế này rồi, để anh đưa em về.”
Chu Tiểu Bắc không nói năng gì, cô nhảy xuống xe: “Đừng, đừng, tiền đồ rạng rỡ như hoa của em, không thể để cái kiểu uống rượu khi lái xe của anh hủy hoại mất được, em tự về, ai khuyên em, em cáu người ấy đấy.”
“Quên em đi” Hàn Thuật nhìn cô cười: “Đã nói là anh không sao rồi mà, thật sự là không muốn anh đưa về à?”
“Anh xem xem liệu anh có lái xe được không đã, nếu không thì anh gọi taxi, đừng có để đứa trẻ mười tuổi bị mất bố.”
Hàn Thuật biết cô vẫn đang chế giễu mình, anh không nói gì, dặn cô nếu nhất định đòi tự đi về thì cẩn thận chút rồi nhấn ga đi mất.
Anh lái xe đến trước cửa hàng nhỏ quen thuộc đó, cửa hàng đã đóng cửa, buổi đêm ở đây đến sớm hơn ở trung tâm thành phố, chưa đến mười haii giờ mà hầu như nhà nào cũng tắt hết đèn, nhà cô cũng vậy. Bốn bề không một tiếng động, thỉnh thoảng có vài con chó cảnh giác sủa vài tiếng, xen lẫn tiếng côn trùng từ xa vẳng lại. Hàn Thuật rất mệt, anh vốn chỉ muốn nghỉ một chút, kết quả là lại đi ngủ vạ ngủ vật ở đây.
Người đánh thức Hàn Thuật vẫn chính là ông chủ cửa hàng tạp hóa, ông gõ vào cửa kính xe, nhìn thấy Hàn Thuật mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, bèn cười hì hì nói: “Chào cậu, lại đến đây uống sữa của tôi đấy à, chờ cả một đêm liền, kể r