
Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341227
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1227 lượt.
ột chuỗi thương hiệu rất lớn, hình như bên cạnh Trung tâm Thương mại vừa rồi cũng có một chi nhánh. Tất nhiên, Chu Tiểu Bắc kiếm khách cho bạn mình, tâm lý món ngon không dành cho người ngoài xơi của cô anh hoàn toàn hiểu được, vì thế anh cũng không nói gì, chỉ đi cùng Chu Tiểu Bắc vào trong.
Không biết có phải là vì vị trí của cửa hàng này hơi heo hút hay không, mặc dù là cuối tuần nhưng trong cửa hàng rộng thênh thang cũng không có nhiều khách lắm, mấy cô nhân viên bán hàng mặc đồng phục ngồi túm năm tụm ba tán chuyện gẫu.
Đã mất công đến rồi thì phải mua cho được hàng, tốt nhất không nên về tay không, tốt nhất không nên về tay không một lần nữa. Với ý nghĩ như vậy, Hàn Thuật lựa chọn rất kĩ càng. Chu Tiểu Bắc hình như đã tìm được bạn mình, cô đang nói chuyện rất rôm rả ở góc quầy bên kia, mãi cho đến khi Hàn Thuật xem xong hết 1 lượt quyển giới thiệu các mẫu ga giường, mới nghe thấy tiếng chân của cô và người bạn đi tới.
“Thế nào? Ông vua khó tính, đã có kiểu nào lọt vào mắt xanh của ngài chưa?” Chu Tiểu Bắc đứng sau lưng Hàn Thuật vừa cười vừa hỏi.
Hàn Thuật quay đầu lại, Chu Tiểu Bắc chỉ vào người đứng bên cạnh giới thiệu với Hàn Thuật: “Đây là người bạn mà em đã nói với anh.”
Hàn Thuật hướng về phía cô gái mỉm cười lịch sự, tiếp tục chuyên tâm vào việc lựa chọn ga giường của mình. Bên cạnh anh có không ít các loại mẫu vải: vải trắng, vải xanh, vải tím, vải ca rô, vải hoa, vải thêu… quả là quá nhiều, quá loạn, đến tận vài giây sau, các loại màu sắc ấy mới nổ tung trong cái đầu phản ứng chậm chạp của anh, trắng xóa chói mắt giữa đống sắc màu sặc sỡ.
Tình yêu có thể mất đi nhưng cảm giác tội lỗi thì không
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại thì Hàn Thuật tin rằng mình vẫn sẽ làm như vậy, bất chấp hậu quả, bất chấp giá nào. Nhưng thời gian không thể quay trở lại, vì thế mọi câu chuyện đằng sau chữ “sau đó” mãi mãi chỉ là những hoang tưởng Hàn Thuật dùng để an ủi mình trong suốt những đêm dài thao thức
Sáng thứ hai, trên đường đi vào văn phòng làm việc, Hàn Thuật không quên chào hỏi các đồng nghiệp, thông tin về việc anh chuẩn bị rời khỏi Viện Thành Nam đã lan truyền khắp cả cơ quan, gần như tất cả các đồng nghiệp đều đã biết anh sắp lên chức. Chuyển lên Viện Kiểm sát Thành phố đánh dấu một bước ngoặt trong sự nghiệp, trước sự may mắn này của anh, người ngưỡng mộ cũng có, người ghen tức cũng có, người tâm phục khẩu phục cũng có, người bàn tán xôn xao cũng có, thế nhưng lúc chào hỏi thì vẫn không nằm ngoài các câu sau:
“Hàn Thuật, thăng tiến rồi đừng quên chúng tớ nhé!”
“Bao giờ thì chuyển đi đấy? Khi nào đi nhớ mời mọi người ăn cơm nhé, coi như mọi người chia tay anh luôn.”
Trong suốt mười một năm nay, Hàn Thuật thường xuyên mơ thấy ngày đó, Tạ Cát Niên đứng sau vành móng ngựa, còn anh ngồi ở phía dưới, sau đó anh từ từ đứng dậy, trước bao cặp mắt chú ý của mọi người, anh cố gắng lấy bình tĩnh nói ra sự thật… Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại thì Hàn Thuật tin rằng mình vẫn sẽ làm như vậy, bất chấp hậu quả, bất chấp giá nào. Nhưng thời gian không thể quay trở lại, vì thế mọi câu chuyện đằng sau chữ “sau đó” mãi mãi chỉ là những hoang tưởng Hàn Thuật dùng để an ủi mình trong suốt những đem dài thao thức.
Bộ hồ sơ hôm trước lấy ở phòng lưu trữ về vẫn nằm trong ngăn kéo bàn, nhưng anh chỉ xem nổi một lần. Trong đó ghi rõ: Tạ Cát Niên, nữ, năm 1997 bị phạt 5 năm tù vì tội đồng lõa cướp của và che giấu tội phạm, sau khi cải tạo tại trạm giam nữ Xương Bình ở thành phố S ba năm, vì có thái độ cải tạo tốt nên được đặc xá. Mặc dù hồ sơ nằm trong ngăn kéo gỗ, nhưng anh vẫn có cảm giác những tờ giấy ngả vàng ấy đang thiêu đốt mình. Thế nhưng anh không thể nào nhớ nổi hôm kia Tạ Cát Niên có nhìn anh hay không, cặp mắt bình lặng ấy liệu có phải là do anh hoang tưởng, lúc ấy cặp mắt ấy đang nhìn anh hay nhìn Tiểu Bắc. Năm đó, anh không dám nhìn vào mắt cô, nhưng lại mong cô nhìn về phía anh. Vậy mà cô không hề nhìn anh, anh biết, dù chỉ là trong tích tắc cũng không.
Đang định tìm thứ gì đó uống cho bình tĩnh lại thì điện thoại nội bộ réo lên, giọng nói của chị gái xinh đẹp ở văn phòng Viện trưởng vang lên ở đầu dây bên kia: “Trưởng phòng Hàn, Viện trưởng muốn gặp anh”
Viện trưởng Viện Kiểm sát quận Thành Nam là nữ viện trưởng duy nhất của thành phố G, họ Thái, tên Nhất Lâm, vốn dĩ cái tên này của bà cũng chỉ bình thường như bao cái tên khác, nhưng sau khi nữ hoàng nhạc trẻ Đài Loan Jolin Thái (Thái Nhất Lâm) nổi tiếng khắp Đại lục thì những người biết bà khi nghe đến cái tên này lại liên tưởng đến Viện trưởng Thái, không biết tại sao, mọi người đều có cảm giác muốn cười mà lại không dám cười. Thái Nhất Lâm hồi còn trẻ nghe nói cũng là hoa khôi trong ngành luật pháp, bà nổi tiếng là một tài năng văn nghệ. Thế nhưng cho đến nay, sau 30 năm cống hiến tuổi xuân cho ngành kiểm sát, người bà đã phát phì ra từ lâu rồi, nhan sắc cũng không còn được như trước nữa, thêm vào đó, phụ nữ khi ngồi trên ghế lãnh đạo