
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 04:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341574
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1574 lượt.
g tốt, đều không quan trọng, quan trọng là người anh yêu lớn đến đâu.
Khi anh mười tuổi, em là một đứa trẻ sơ sinh, anh đương nhiên không thể yêu em.
Nhưng khi em mười tuổi, anh là một chàng trai rất hấp dẫn.
Thế nên, em vẫn luôn yêu anh.”
Đoạn này khiến An Nặc Hàn nhớ lại một ngày vào rất nhiều năm trước, anh kiệt sức nằm trên võ đài, từng hứa với cô: Chờ đến khi cô mười tám tuổi, nếu cô vẫn còn yêu anh, anh sẽ lấy cô…
Thì ra cô vẫn còn nhớ rõ.
Trong lòng cảm xúc dâng trào, anh tiếp tục nhìn xuống tiếp.
“Mãi cho đến ngày hôm nay em mới nói cho anh biết, vì em không muốn anh vì lời hứa với em, lại một lần nữa bỏ lỡ mất người con gái anh yêu!
Anh Tiểu An, đừng quan tâm đến em, em không hề yêu anh, em sẽ lấy chồng, em sẽ hạnh phúc, em sẽ chăm sóc tốt bản thân, em sẽ sống cuộc sống thật vui vẻ hạnh phúc!
Hứa với em, anh phải thật yêu thương chị Thâm Nhã!
Em gái mãi mãi không lớn trong mắt anh: Hàn Mạt”
Thấy hai chữ “Thâm Nhã”, An Nặc Hàn lấy tốc độ nhanh nhất nhìn lại thời gian bức thư được viết: ba năm trước…
Ba năm trước Mạt Mạt đã biết đến cái tên này.
Lẽ nào Mạt Mạt làm tất cả mọi chuyện là vì…
Cô yêu anh?
Trong trí nhớ của An Nặc Hàn, Mạt Mạt trước tuổi mười lăm mỗi ngày đều đặt những lời như “Em yêu anh” và “Anh lấy em” ở bên môi, anh nghe đến thật kiên nhẫn. Sau mười lăm tuổi, anh đã sớm làm quen với hai câu nói này, luôn ngóng trông lúc nào sẽ lại được nghe, thế nhưng cô chưa từng nói lại.
Anh cho rằng cô không hề yêu anh, cho rằng đã không có tình yêu, giữa hai người còn có tình thân, có có tình bạn… Nhiều loại tình cảm dung hòa với cùng với nhau, tình yêu có vẻ chẳng phải điều quan trọng.
Hiện giờ nghĩ lại, đây cũng là một thứ đáng buồn. Bản thân có nhiều thứ tình cảm, vậy mà thứ đó lại khiến bọn họ không hiểu được phải quý trọng tình yêu.
Một bức thư, Anh Nặc Hạn đọc đi đọc lại đến ba lần, từng câu từng chữ đều thể hiện cho anh thấy sự tủi thân và tình cảm thầm mến đặt sâu trong lòng không cách nào nói thành lời của cô.
Giấy viết thư bị anh vò trong lòng bàn tay. Trái tim anh cũng bị bức thư chậm trễ này giày vò đến vỡ nát.
Nếu Mạt Mạt đang ở trước mặt anh, anh cũng sẽ vò nát cô, giày vò tiến vào cơ thể. Hỏi cô một chút: Vì sao không nói vào thời điểm cách đây ba năm, ba tháng trước cũng được, cớ gì lại là hiện tại?
Anh còn muốn hỏi cô: Vậy thì hiện tại thì sao? Em có còn yêu anh không, hay có lẽ đã yêu Tiêu Thành?
Đáng tiếc là trước mặt anh hiện nay không phải Mạt Mạt, mà là người vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận. Bố mẹ cô ấy còn đang đợi anh trong nhà hàng.
Xe khách sạn gọi đã đứng chờ ở cửa, tài xế xuống xe, mở cửa cho họ…
Ngón tay anh siết chặt bức thư trong tay, bức thư đến muộn ba năm này không biết là đẩy anh lên thiên đường hay vùi anh xuống địa ngục.
Tô Thâm Nhã nhìn ra sự khác thường của anh, hỏi: “An, bức thư này là của Mạt Mạt viết sao?”
Anh gật đầu.
“Em có thể đọc bức thư này không?”
Xuất phát từ sự tôn trọng, An Nặc Hàn đưa bức thư cho cô.
Tô Thâm Nhã đọc xong bức thư, nụ cười trên khuôn mặt khó duy trì thêm được nữa. Lớp phấn mỏng trên mặt không che đậy được sắc mặt tái nhợt của cô.
“Nếu không nhận được bức thư này, anh sẽ lấy em sao?” Khi cô hỏi điều này, đôi môi run rẩy.
“Sẽ!” Anh nhìn cô, dùng giọng nói chân thành nhất nói với cô: “Nhưng… anh đã từng hứa với Mạt Mạt, sẽ để lại tình yêu cho cô ấy.”
“Em biết rồi!” Tô Thâm Nhã tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay xuống, đưa lại cho anh cùng với bức thư. “Anh đi đi.”
“Có cần anh đi nhận lỗi với bác trai bác gái không?”
“Không cần, em sẽ giải thích cho họ.”
“Cám ơn!”
Từ đầu đến cuối, Tô Thâm Nhã không hề rơi một giọt nước mắt, luôn luôn duy trì dáng vẻ cao nhã nhất.
Từ đầu đến cuối, Tô Thâm Nhã cũng không nói cho anh, Mạt Mạt thật yêu anh…
Không thể nói ai đúng ai sai, chẳng qua mỗi người đều có cố chấp gì đó mà thôi!
***
Đêm đó, An Nặc Hàn bay thẳng về Anh.
An Nặc Hàn từ chức, giao lại toàn bộ mọi thứ còn lại ở Anh cho bạn bè.
Ngày hôm sau, anh ngồi trên máy bay trở về Australia.
Máy bay vẽ một đường trên bầu trời xanh thẳm Australia, vút lên trời cao.
Luồng khí lưu xóc nảy tạo thành âm thanh va đập vào cánh máy bay…
An Nặc Hàn chưa bao giờ mong đợi như vậy, chờ mong bầu trời thăm thẳm, chờ mong rừng rậm nguyên sinh bạt ngàn, chờ mong âm thanh của sóng biển, âm thanh lên xuống của thủy triều, chờ mong màu sắc của hoa bỉ ngạn tràn ngập khu vườn, cùng với cô gái nhỏ làm mặt quỷ với anh giữa bụi hoa.
Vài ngày nữa Mạt Mạt sẽ tròn mười tám tuổi, đã tới lúc anh thực hiện lời hứa của mình.
Lần này, An Nặc Hàn đã quyết định: bất kể Mạt Mạt có từ chối, anh đều phải thực hiện lời hứa hẹn.
Anh sẽ đưa cô đi Hy Lạp, đứng trước tượng của nữ thần Athena, kết hôn với cô…
Ánh mặt trời gay gắt như ngọn lửa, hoa bỉ ngạn tràn ngập trong vườn đã nở rộ trong một đêm.
Bởi vì không có sắc xanh tô điểm, cánh hoa đỏ rực một màu, đỏ đến diễm lệ