
Tác giả: Diệp Chi Linh
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341734
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1734 lượt.
g máy bay nếu không kéo được thì bảo Ôn Bình giúp em, chắc chắn anh ta ít hành lý”.
“Vâng…”.
Quả thực không nỡ từ chối sự chu đáo của anh, Tiêu Tinh chỉ có thể gật đầu. Lúc tiễn nhau ở sân bay, Thẩm Quân Tắc một tay kéo hành lý, một tay nắm tay Tiêu Tinh, đến phòng chờ thì nhìn thấy Ôn Bình. Anh mỉm cười và nói, “Thầy Ôn”.
“Hi, anh Thẩm”.
Thấy anh nắm tay Tiêu Tinh rất chặt, Ôn Bình không kìm được quay đầu đi. Anh ta không muốn để cảnh tượng tiễn biệt của đôi vợ chồng này kích thích một người cô đơn như mình. Thẩm Quân Tắc áp sát vào tai Tiêu Tinh, khẽ căn dặn:
“Ở bên ngoài phải chú ý chăm sóc bản thân”.
“Vâng”.
“Nhớ ăn cơm đúng giờ, buổi tối đừng thức đêm”.
“Vâng”.
“Còn nữa, ngày nào cũng phải gọi điện cho anh”.
Nhìn thấy Ôn Bình nén cười đứng bên cạnh, Tiêu Tinh có chút ngượng ngùng, gật đầu và nói:
“Được rồi được rồi, em biết rồi, anh đừng lo lắng”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, thấy sắp đến giờ máy bay cất cánh nên đứng dậy, khẽ ôm cô và nói, “Chờ em quay về”.
Nói rồi hôn lên trán cô. Đến tận khi anh đi rồi, Ôn Bình mới cười rất gian xảo:
“Vợ chồng tình cảm thật”.
“Ha ha…”.
Tiêu Tinh mỉm cười ngượng ngùng.
“Tiêu Tinh này, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, có thể lên kế hoạch sinh một đứa bé”.
“Hả?”.
Tiêu Tinh không hiểu ý của anh ta, im lặng một lúc mới tức giận nói, “Đùa cái gì chứ! Em vẫn chưa chuẩn bị, còn lâu mới sinh con, nuôi một đứa trẻ thật đáng sợ! Cho bú, còn phải thay tã lót, nửa đêm còn bị tiếng khóc làm giật mình tỉnh giấc…”.
“Haizz, thế thì thôi, em vẫn còn trẻ”.
Ôn Bình ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng thì nghĩ, tính cô ta nóng nảy như thế, không biết đứa trẻ sinh ra đáng sợ thế nào…Tiêu Tinh gật đầu:
“Đúng vậy, đúng vậy”.
Đến thành phố D, tham gia triển lãm xong cũng là lúc đón trận tuyết cuối năm. Tiêu Tinh rất thích cảnh tuyết, cùng Ôn Bình đi khắp nơi vẽ thực tế, vẽ được rất nhiều tác phẩm đẹp. Hôm ấy đứng dưới tuyết quá lâu, sau khi về khách sạn Tiêu Tinh hắt hơi mấy cái liền. Ngày hôm sau thì sốt cao. Tiêu Tinh nhắn tin cho Ôn Bình xin nghỉ. Trong lúc mơ hồ, Tiêu Tinh dựa vào trực giác ấn phím số một đã được cài đặt gọi nhanh, đợi đến khi điện thoại được kết nối, vang lên giọng nói quen thuộc của người đàn ông ấy. Tiêu Tiêu sốt đến mức không biết gì, cầm điện thoại nói lung tung lộn xộn một hồi, nào là ma cà rồng, cửu âm chân kinh. Thẩm Quân Tắc nghe mà không khỏi cau mày. Buổi chiều, Tiêu Tinh đang ngủ mê mệt, lờ mờ nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô bò dậy ra mở cửa thì nhìn thấy Thẩm Quân Tắc hầm hầm đứng ở cửa. Hình như vì đi dưới tuyết quá lâu, bộ complet màu xám của anh tỏa ra luồng khí lạnh buốt. Tiêu Tinh sờ bộ complet của anh, cười nói:
“Ý? Người này là thật sao?”.
Sau đó cô rụt tay lại, “Mình lại nằm mơ rồi…”.
Cô thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân nhức mỏi, lúc quay người suýt chút nữa thì vấp vào thảm. Thẩm Quân Tắc giơ tay đỡ cô, nâng cánh tay bế cô lên.
“Anh đến thăm em”, bên tai vang lên giọng nói trầm lắng của anh, ẩn chứa chút rối bời nhưng giọng điệu thì rất dịu dàng, “Quả nhiên là em sốt rồi, vì thế mới gọi điện thoại cho anh nói lung tung”.
“A… đau đầu quá”.
Tiêu Tinh vẫn còn thấy rất mơ hồ, ra sức day huyệt Thái Dương như sắp nổ tung, cảm thấy mùi hương trên người anh khiến cô rất an tâm, liền gục đầu vào vai anh. Thẩm Quân Tắc bế cô lên giường, lấy khăn lạnh đắp lên trán cô, sau đó lấy ấm nước trong khách sạn đun nước nóng rồi quay người đi xuống dưới, “Em ngủ chút đi, anh đi mua thuốc”.
Lúc anh ra cửa thì gặp Ôn Bình ở phòng bên cạnh. Ôn Bình tươi cười chào anh:
“Hi, anh Thẩm, sao anh lại đến đây?”.
Thẩm Quân Tắc nói:
“Tôi đi công tác qua đây nên đến thăm Tiêu Tinh”.
Rõ ràng là người đàn ông này lo Tiêu Tinh ốm nên vội vàng đặt vé máy bay trong ngày bay sang, lại còn bịa đặt lấy cớ đi công tác. Ôn Bình biết rất rõ nhưng không “vạch trần”.
Anh ta cười và nói:
“Hình như cô ấy bệnh, anh hãy chăm sóc cô ấy”.
“Tôi biết rồi”.
Anh nói rồi quay người bước đi. Ôn Bình sờ cằm, đút gói thuốc trên tay vào túi áo. Thực ra anh ta ra ngoài là muốn sang phòng bên cạnh thăm Tiêu Tinh. May mà không sang phòng Tiêu Tinh sớm vài phút để chăm sóc cô ấy. Nếu không bị anh ta bắt gặp, nhìn thấy cảnh tượng mình ân cần chăm sóc Tiêu Tinh, tuyệt đối sẽ “ghen lồng ghen lộn”.
Nếu chồng Tiêu Tinh đã đến, vậy thì một người thầy như anh ta có thể không cần bận tâm đến cô. Tâm trạng của Ôn Bình rất tốt, về phòng lấy máy ảnh, đi khắp nơi chụp cảnh tuyết. Tối hôm ấy, Tiêu Tinh sốt cả đêm. Thẩm Quân Tắc ở bên chăm sóc cô, không hề chợp mắt. Tiêu Tinh toát mồ hôi, người run lên cầm cập. Thẩm Quân Tắc liền nằm bên cạnh ôm cô thật chặt. Hai người thu mình trong chiếc chăn dày và ngủ thiếp đi. Lúc trời sáng, Tiêu Tinh đã hạ sốt mơ hồ tỉnh giấc, phát hiện mình bị ai đó ôm chặt trong vòng tay. Chiếc chăn quấn chặt lấy hai người như quấn bánh tét. Tiêu Tinh chỉ thấy kinh ngạc, vì sao vừa mới sốt mà người mình nhớ nhất lại tự động xuất hiện bên cạnh mình?Ngỡ rằng mình đang mộng du, Tiêu Tinh bấu tay