Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Diệp Chi Linh

Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015

Lượt xem: 1341790

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1790 lượt.

lắng, dịu dàng.
“Sao, vẫn còn… giận anh à?”.
Tiêu Tinh bị giọng nói dịu dàng của anh làm cho giật nảy mình. Nửa đêm nửa hôm anh gọi điện tới, không ngừng tấn công, khí thế hừng hực, sát khí đằng đằng, cô còn tưởng anh đùng đùng nổi giận lại quát mắng cô, đột nhiên anh thay đổi, Tiêu Tinh khó có thể thích ứng, không kìm được ngây người ngồi đó, không biết nên nói gì.






“Hôm nay anh nói năng quá bồng bột, em đừng để bụng. Anh… anh không hề có ý chê em”.
Thẩm Quân Tắc khẽ ngừng một lát, ngập ngừng sờ mũi. Anh chưa bao giờ dịu dàng dỗ dành người khác như thế này. Anh ở đầu dây bên kia ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, nếu không phải đã xác định được tình cảm của mình… Nếu là người khác, xin lỗi anh chưa chắc anh đã thèm bận tâm. Nhưng lúc này nói chuyện với Tiêu Tinh, nhớ lại dáng vẻ và đôi mắt đỏ hoe của cô khi nhìn mình và nói “Xin lỗi tôi làm anh mất mặt”, đột nhiên lại thấy mềm lòng. Tất cả mọi sự cao ngạo, tất cả mọi nguyên tắc đều bị ném sang một bên, xin lỗi cô mới thấy an lòng. Dù sao thì chuyện này cũng phải trách anh, hôm nay bị những tâm trạng đan xen chồng chất kích thích đến nỗi mất bình tĩnh, thêm vào đó là thái độ thân mật của Tiêu Tinh với người đàn ông kia. Anh lại ghen một chút, kết quả là nói nặng lời một chút. Tiêu Tinh đau lòng bỏ đi, trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu gì. Nghĩ như vậy, cảm giác ngượng ngùng như chợt tan biến, nói chuyện cũng tự nhiên hơn. Thẩm Quân Tắc khẽ ho một tiếng, thấp giọng nói:
“Được rồi, đừng giận nữa, anh xin lỗi em”.
“Á?”.
Tiêu Tinh bị sự chuyển biến này làm cho sững sờ. Thẩm Quân Tắc cao ngạo lạnh lùng xin lỗi cô? Mặt trời mọc ở đằng tây sao? Chẳng phải hôm nay anh rất hung dữ, lạnh lùng như băng, chỉ muốn đá cô ra khỏi trái đất sao? Sao bây giờ lại chuyển sang kế sách dịu dàng?”.
Kỳ Quyên hầm hầm không nói gì, đến tận khi Tiêu Tinh quay người đi vào bếp mới không kìm được nhếch mép cười. Sáng sớm cố tình đập phá nồi niêu xoong chảo đánh thức Tiêu Tinh dậy là để cô nấu bữa sáng. Bụng đói cồn cào nhưng quán ăn sáng ở dưới vẫn chưa mở cửa, chỉ có thể dùng cách này để lôi Tiêu Tinh dậy, đun lại nồi cháo nấu khê tối qua đặt trên bàn, quả nhiên Tiêu Tinh đã mắc lừa. Haizz, cô nàng mềm lòng lại ngây thơ thật dễ lừa…Kỳ Quyên vừa than thở vừa chạy vào phòng làm việc đối chiếu lại tài liệu ra tòa. Chẳng bao lâu sau đã ngửi thấy mùi thức ăn hấp dẫn bay ra từ bếp, giọng nói của Tiêu Tinh cũng vang lên bên tai:
“Tiểu Quyên ăn cơm thôi, tao nấu xong rồi”.
Tốc độ thật là nhanh, chân tay thật nhanh nhẹn!Kỳ Quyên không kìm được lại thốt lên. Thật ra Tiêu Tinh có rất nhiều ưu điểm, nấu ăn ngon, lại xinh xắn, ai lấy được cô ấy cũng rất tốt, chỉ ít thì cũng không lo đói bụng. Còn về cái tính khí động một tý là bùng phát, ngang ngạnh nhưng mềm lòng, chỉ cần nhẫn nhịn một chút là được. Suy cho cùng mèo con xù lông và hổ cái hung dữ mặc dù đều thuộc họ mèo nhưng khác biệt rất lớn. Có lẽ Thẩm Quân Tắc đã nhìn thấy cô xù lông nhiều rồi nên mới dần dần hiểu bản chất thật sự của cô, đồng thời tìm ra cách hữu hiệu để đối phó với cô. Thực ra rất đơn giản, chỉ cần nhường cô một chút, dịu dàng với cô một chút cô sẽ mềm lòng và không thể phát tác được. Nhớ lại cuộc điện thoại an ủi của Thẩm Quân Tắc tối qua, Kỳ Quyên lại buồn cười. Hiếm thấy anh chàng Thẩm Quân Tắc cao ngạo lạnh lùng này chịu hạ mình, dùng giọng điệu dịu dàng khiến người ta nổi da gà nói chuyện với Tiêu Tinh. Có lẽ nói xong vài câu, ngay cả anh ta cũng nổi vài lớp da gà. Tiêu Tinh rán hai đĩa trứng đặt trên bàn, Kỳ Quyên một đĩa, mình một đĩa. Kỳ Quyên nhìn thấy đĩa trứng rán thơm phức, hai mắt sáng lên, cầm đũa, chẳng mấy chốc mà ăn hết. Sau đó lại thản nhiên cướp đĩa trứng trước mặt Tiêu Tinh, nhoáng một cái cũng sạch bóng, sau đó lau miệng, mỉm cười và nói, “Tao ăn no rồi”.
“Sao mày lại thế!”.
Tiêu Tinh nhìn hai chiếc đĩa sạch bóng trước mặt, gườm gườm nhìn cô. Kỳ Quyên nhíu mày, làm ra vẻ hung hăng như muốn nói “Mày không phục thì đánh tao đi”.
Cô nói:
“Sao, có ý kiến? Mày sống ở chỗ tao, tao phải cùng mày nằm chen chúc trên một chiếc giường, cho mày ăn ba bữa, lại còn phải chịu đựng những cuộc điện thoại như đòi mạng của lão nhà mày. Là bạn gái tin đồn của mày, tao cảm thấy rất áp lực, biết không?”.
Tiêu Tinh không kìm được phản bác:
“Bảy giờ sáng mày đã đánh thức tao dậy, thời gian làm việc nghỉ ngơi kỳ lạ như vậy, tao cũng rất áp lực…”.
“Hôm nay tao phải ra tòa, dĩ nhiên là phải dậy sớm. Mày tưởng ai cũng có thể ngủ đến lúc nào thích dậy thì dậy như mày chắc?”.
“Chẳng phải bình thường chín giờ mới mở phiên tòa sao? Chưa đến bảy giờ đã dậy, chắc chắn là vì quá đói. Mày ăn như lợn ấy, mỗi ngày phải ăn bốn bữa, coi tao là con ngốc chắc?”.
“Thế thì đã sao?”.
Kỳ Quyên lạnh lùng hấm hứ một tiếng, “Mày quên là lúc đầu chúng ta đã giao hẹn, ai kết hôn đầu tiên thì phải dọn nhà vệ sinh cho tao một tháng à?”.
Tiêu Tinh mở miệng, đột nhiên không nói được lời nào. Kỳ Quyên, mày đừng biến thái như thế được khô


Polly po-cket