Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Tác giả: Liễu Liễu Là Ta

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 1342476

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2476 lượt.

ng sẽ không để lại di chứng gì đâu”. Trần Hi hít sâu một hơi, không nói lời nào còn tốt, vừa mở miệng, cô cảm giác có chút không khống chế được cảm xúc của mình.
Trong lòng Trần Hi cảm giác mất mát mãnh liệt, cô không tự chủ được mà rơi nước mắt. Cô không muốn hắn thấy bộ dạng này của mình, cố gắng cắn môi, định quay trở về. Chỉ có cô biết, hành động này chính là giết chết con gái chưa hình thành của mình, thậm chí cô còn nhớ rõ nó nhỏ bé như thế nào.
“Sao lại khóc?” Nhìn thấy nước mắt Trần Hi chảy dài trên má, trong lòng Doãn Triệt đột nhiên có cảm giác thương xót không rõ, hắn lấy tay lau nước mắt cho cô.
“Tôi biết thuốc này không tốt, ủy khuất cho em rồi, lát nữa cơm nước xong em muốn mua gì chúng ta cùng đi được không, ngoan đừng khóc!”.
“Không cần anh quan tâm’.
Thái độ cà lơ phất phơ cùa Doãn Triệt làm Trần Hi tức giận, cô đẩy hắn ra, nổi khổ tâm trong lòng cô không cách nào nói ra nên cứ phải chịu đựng trước mặt hắn, Cô không thể nào nói cho hắn biết mình vừa mất đi cái gì, hay chính là bọn họ vừa mất cái gì.
Sinh mệnh nhỏ đó đã từng sống sờ sờ trước mắt cô. Từ lúc mang thai mười tháng đến khi sinh ra, rồi nhìn thấy con bé tập bò, tập đi, gọi mẹ, những ký ức đó cứ lẩn quẩn trong đầu Trần Hi. Đúng là lúc đầu cô dùng sinh mệnh nhỏ đó để uy hiếp Doãn Triệt, nhưng có người mẹ nào lại không thương con, hơn nữa cô lại vừa mới giống như tự tay bóp chết con mình, đối với tình mẫu tử mà nói đây là hành động độc ác nhất.
Trần Hi càng khóc dữ dội, nước mắt cô như mưa rơi xuống, không thể khống chế được, càng khóc càng lớn.
Dõan Triệt cũng đã thấy không ít phụ nữ khóc, nhưng chưa thấy ai khóc đến nỗi xấu đi như cô. Những phụ nữ khác đều là nước mắt cá xấu, khóc còn tỏ vẽ thẹn thùng. Chẳng qua là họ muốn được hắn an ủi, hoặc hy vọng có thể dùng thủ đọan đó móc được tiền từ trong túi hắn. Nhưng nhìn cô gái này khóc thật như vậy, so với những người khác thật là kinh thiên động địa.
Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác bất lực như vậy với phụ nữ, cô gái này dù cho khuyên như thế nào, an ủi như thế nào cũng không được, ngược lại càng khóc càng nhiều, hắn thật sự nghĩ không lẽ trong người cô nhiều nước đến như vậy sao.
Giờ đã là buổi chiều, xem ra mọi người đã tan ca, xung quanh đường trở nên đông đúc, có người bắt đầu chỉ chỉ trõ trõ. Nếu là bình thường, Dõan Triệt đảm bảo không nói hai lời, đã lên xe bỏ đi, làm cho cô gái bướng bĩnh này tĩnh tâm lại. Nhưng hôm nay, nhìn thấy cô mắt sưng to như quả táo, mặt mũi thì chèm nhem, khắn không nỡ lòng bỏ đi.
Mọi người xem xung quanh đang xếp vòng quanh họ, Dõan Triệt cũng không khuyên nữa, trực tiếp ôm Trần Hi nhét vào xe.
Đột nhiên có cảm giác ở trên không trung, làm Trần Hi hỏang hồn quên cả khóc. Đến khi ngồi vào trong xe Dõan Triệt, cô mới lấy lại phản ứng, vừa rồi mình đã làm gì vậy, trước mặt đông người mà khóc lâu như vậy?
“Sớm biết cách này làm em ngưng khóc thì đã không đứng ngòai đó để bị mất mặt lâu như vậy”.
Trần Hi trợn mắt nhìn Dõan Triệt, tên đàn ông này đúng là “miệng chó không mọc ra ngà voi”, căn bản là hắn cũng không biết mình vừa mất đi cái gì.
“Bộ dạng em thế này thì làm sao tôi dám dẫn em ra ngòai ăn tối?” Trút bỏ hình tượng dịu dàng khi nãy với cô, Dõan Triệt trở lại dáng vẽ vô sĩ, trên mặt còn lộ ra cảm giác chán ghét.
“Cho tôi xuống xe” Trần Hi lạnh lung nói.
“Cái gì?” Doãn Triệt hòai nghi mình nghe nhầm, cô đang muốn gây hấn với hắn sao.
“Tôi nói cho tôi xuống xe, cũng không cần anh phải quan tâm tôi, tôi không đến nỗi chết đói”.
“Em giận dỗi với tôi?”. Doãn Triệt liếc mắt nhìn Trần Hi, thấy cô giương mặt lên tỏ vẽ quyết tâm.
“Em thật sự muốn xuống xe sao?” Doãn Triệt nhìn con đường trước mặt, cơn giận của hắn bị Trần Hi làm cho bộc phát, cô gái này còn không biết tốt xấu, hắn mất nửa ngày cùng cô, cô lại dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.
“Anh không nghe thấy sao?” Trần Hi tỏ vẽ không quan tâm.
Cảm giác là một người mẹ vừa mất con, Trần Hi nghĩ cô tức giận là có lý.
“Được rồi, tôi cho em xuống, đừng nóng vội chờ một chút đi”. Doãn Triệt cấp tốc quay đầu xe, hung hăn tăng tốc độ xe lên nhanh nhất.
Trần Hi không kịp phản ứng, đầu đụng vào kính chắn gió, xém chút là muốn hôn mê.
“Đến rồi, xuống xe đi”. Doãn Triệt dừng xe lại, thậm chí không thèm nhìn để Trần Hi tự mở cửa xe.
Vừa mới bị hành động lái xe của Doãn Triệt dọa sợ, Trần Hi hốt hoảng mở cửa xe bước xuống. Vừa bước xuống, xe Doãn Triệt đã chạy mất hút không thấy tăm hơi.
“Doãn Triệt, anh là tên khốn…”. Trần Hi hô to một tiếng, cảm xúc dồn nén nãy giờ tiêu tan không ít.
Kêu khóc một hồi, tâm tình của cô cũng tốt lên, may là chỗ này cũng khá vắng vẽ.
Trần Hi ngu ngơ nở nụ cười, cô hiểu Doãn Triệt rất rõ, lúc nãy là hắn thật sự tức giận, xem ra từ bây giờ hắn cũng sẽ buông tha cho cô rồi.






Người ta có câu nói gì mà mệt như chó, trước giờ cô không hiểu là ý nói cái gì?
Trần Hi nhìn nhìn mình trong gương, rốt cuộc cũng hiểu ra, thì ra co