
Tác giả: Liễu Liễu Là Ta
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1342524
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2524 lượt.
anh lại phát hiện trong lòng mình rất đau, thậm chí hít thở không thông.
Lúc Trần Hi còn khỏe mạnh, anh nhìn đâu cũng thấy cô đầy nhược điểm, nhưng ngay khi bác sỹ tuyên bố, cô có thể sẽ hôn mê mãi mãi, thậm chí có thể chết bất cứ lúc nào, trong đầu anh lại luôn nghĩ tới những việc tốt cô đã làm.
“Doãn Triệt?” Tiếng kêu nhẹ nhàng làm Doãn Triệt chú ý, anh nghiêng đầu nhìn về phía giường bệnh, Trần Hi đang trợn to hai mắt nhìn anh. Nếu như người Trần Hi không đầy kim tiêm, cảnh này thật giống lần đầu tiên hai người trong khách sạn tỉnh lại.
“À, là anh, em tỉnh rồi, để anh đi kêu bác sỹ.” Doãn Triệt đứng lên đi tới trước mặt Trần Hi.
Màn đêm đã buông xuống, ánh đèn yếu ớt ngoài đường cộng với ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn bàn trong phòng làm không khí trở nên nhu hòa và dịu dàng đi rất nhiều.
“Không cần vội, em không sao, em muốn hỏi anh một chuyện trước.” Trần Hi trấn định lại tinh thần của mình. “Chúng ta đã kết hôn mấy năm rồi, và đứa bé vừa rồi là con của chúng ta sao?”
Lời Trần Hi vừa dứt, Doãn Triệt liền ngây ngẩn cả người, giọng nói Trần Hi mặc dù vẫn êm ái, lại hỏi rõ ràng, cũng chứng minh cô đã thực sự tỉnh lại, nhưng cô có điều gì đó rất lạ làm anh không biết nên trả lời thế nào, giống như tất cả đều xa lạ với cô, ngay cả anh hay đứa bé đều không phải là người thân của cô.
“Hơn năm năm, bé gái đó chính là con của chúng ta Niếp Niếp.” Doãn Triệt dùng câu trả lời đơn giản nhất để khẳng định vấn đề với Trần Hi.
“À. . . . . .” Trần Hi đáp một tiếng, cô dừng lại một chút, ngay sau đó nhìn Doãn triệt. “Anh có phải rất chán ghét em không, nếu vậy chúng ta hãy ly hôn đi….”
“Doãn Triệt. . . . . . Chúng ta ly hôn thôi. . . . . .” Trần Hi nhìn Doãn Triệt, ánh mắt cô kiên định khiến Doãn Triệt cảm thấy hoảng hốt, anh sững sờ một chút, sau đó xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Doãn Triệt nắm chặt hai quả đấm, trên mu bàn tay anh nỗi gân xanh trông rất dữ tợn. Anh hít sâu một hơi, anh đã nghỉ qua vô số tình huống sau khi Trần Hi tỉnh lại, tuyệt nhiên không nghĩ tới tình cảnh này. Anh đã từng nghĩ, sau khi Trần Hi tỉnh lại, anh muốn đối xử với cô tốt hơn, bất luận trước kia ai đúng ai sai, tất cả sẽ được làm lại từ đầu.
Nhưng mà hiện tại, anh phát hiện ra thì ra Trần Hi cũng có ý định riêng của cô, cô có sự lựa chọn của mình, mà sự lựa chọn này làm Doãn Triệt không biết nên phải làm thế nào.
“Đừng nói nói lẫy nữa, anh đi kêu bác sỹ kiểm tra cho em.” Doãn Triệt lại xoay người đi, lúc này thần sắc của anh đã tỉnh táo lại.
Cũng không muốn cùng Doãn Triệt cãi cọ, Trần Hi đưa mắt nhìn anh đi ra khỏi cửa, sau đó cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô thật không biết mình có phải là từ trong mộng tỉnh lại hay không, trong giấc mộng đó, mặc dù đều là sai lầm ban đầu giống nhau, nhưng là Doãn Triệt đuổi tận không buông tha, giấc mộng kia vừa chân thật, lại vừa hoang đường, nhưng qua đó cô lại biết được thân thế thật sự của mình, trong giấc mộng đó cô không có mối quan hệ nhi nữ tình trường rối rắm với Doãn Triệt như bây giờ, cô có một thân phận mới và một cuộc đời mới.
Nói xong câu đó, Trần Hi cảm thấy vô cùng sung sướng, ở kiếp này cô chưa từng có chủ kiến của mình, bởi vì Doãn Triệt hình như chưa từng quan tâm hay để vào tai những gì cô nói. Nhưng bây giờ, có thể nói là oan có đầu, nợ có chủ, chuyện cô không thích, vô luận Doãn Triệt có ý kiến gì, cô cũng có thể nói ra.
Doãn Triệt nghe Trần Hi nói yêu cầu của mình, có chút kinh ngạc, anh phát hiện Trần Hi sau khi tỉnh dậy dường như biến thành một người khác, mặc dù là khuôn mặt đó, nhưng tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, so với một Trần Hi luôn chỉ biết nhẫn nhục trước đây quả thật khác biệt rất lớn.
Trần Hi trước khi hôn mê, chưa bao giờ dám ở ngoài trước mặt người khác mà nói một câu cãi lại anh. Cô nhắc đến ly hôn, anh cũng suy nghĩ qua, vừa mới trở về từ quỷ môn quan, khẳng định hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có chút kích động. Hôn nhân của bọn họ năm năm nay không hề hạnh phúc, cô muốn thay đổi cũng là việc nên làm. Nhưng một người dù có hạ quyết tâm, thì thói quen cũng sẽ không thay đổi nhanh như vậy, cô đã từng quen với việc anh ở ngoài ong bướm, huống chi so với khói thuốc này.
Doãn Triệt mặc dù cảm thấy không thích ứng lắm, nhưng anh vẫn dập tắt thuốc, trong bệnh viện vốn là không nên hút thuốc, nhưng anh cũng vì một câu nói ly hôn vừa rồi của Trần Hi mà làm cho phiền não.
Bác sỹ điều trị cũng nhận ra sự khác thường giữa hai người, lại dặn dò mấy câu, sau đó vội vã dẫn y tá đi ra ngoài, tiếng bước chân trong hành lang càng ngày càng nhỏ dần rồi biến mất.
Doãn Triệt đi vào, anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, bây giờ trong phòng chỉ còn lại mỗi anh và Trần Hi.
Đèn trong phòng vẫn còn mở, làm cho Doãn Triệt nhìn thấy Trần Hi càng rõ hơn, anh nhìn thấy được sự quyết tâm trong đôi mắt cô.
“Tại sao?” Doãn Triệt hỏi.
“Em cảm thấy như vậy là tốt nhất, anh cũng đã chán ghét em, trước kia anh làm tất cả mọi chuyện đều là hy vọng em có thể chủ động đòi