Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Tác giả: Liễu Liễu Là Ta

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 1342508

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2508 lượt.

n, lần để bị trọng thương từ trong ra ngoài, lần này thì chỉ là bị thương bên ngoài.
Khi thân thể Trần Hi cứng ngắc đứng dậy từ ghế sofa, cái tên Khương Sâm kia chắc hẳn vẫn còn đang ngái ngủ, là Trần Hi đoán vậy.
Trên khay trà đối diện Trần Hi có để một cái máy quay, phía dưới có một tờ giấy, là Khương Sâm muốn Trần Hi tỉnh dậy tự mình xem nội dung đoạn phim trong máy.
P/s: Khương Sâm nói ra yêu cầu của mình, cần cô viết một phần nội dung cảm tưởng khắc sâu sau khi xem đoạn phim, số từ 2000 trở lên.
Trong trường học tất cả gió êm sóng lặng, câu chuyện ăn tối lãng mạn dưới trăng cũng chưa thấy truyền đến, Trần Hi có chút hoảng hốt, có lẽ người trong cuộc vẫn chưa rời giường, theo lý thuyết không có khả năng một chút tin tức cũng không có.
“Trần Hi. . . . . . Trần Hi. . . . . .”
“Hả?” Trần Hi quay đầu lại nhìn về phía Hạ Kỳ, “Thế nào?”
“Tan lớp rồi.”
“À” Trần Hi đáp một tiếng.
“Mi còn cầm sách ngược kìa”. Hạ Kỳ chỉ chỉ quyển sách trong tay Trần Hi đã bị vò không ra hình dạnh gì. Thấy cô trong lòng không yên đem sách bỏ vào túi.
“Mi làm sao vậy?” Trong mắt Hạ Kỳ tràn đầy nghi ngờ.”Sáng nay lúc vào lớp mi cũng không bình thường, có phải lúc làm giúp việc xảy ra chuyện gì? Hắn SM ngươi?” Ánh mắt của Hạ Kỳ trong nháy mắt trở nên phóng đại.
“Làm sao có thể, đừng có đoán mò.” Trần Hi thật là vô cùng bội phục tư duy suy nghĩ cường đại này của Hạ Kỳ.
“Vậy thì mi lại nghĩ tới Doãn Triệt, bọn mi có khoảng thời gian không gặp nhau, ta xem ngay cả hoạt động của hội học sinh mi cũng không tham gia?”
“Đùa gì thế, làm sao có thể có liên quan tới hắn. Ta còn ước gì cách xa người đàn ông này một chút đấy.” Trần Hi không nhìn thấy Hạ Kỳ dùng tay ra hiệu im lặng, nói tiếp.”Cái loại người ngày ngày đều nghĩ đến chuyện đồi trụy bỏ đi đó, sớm muộn gì cũng sẽ bị bệnh thận mà chết thôi”
“Vậy sao?”
“Dĩ nhiên. . . . . .” Trần Hi theo quán tính trả lời giọng nói sau lưng, thanh âm này có chút quen thuộc, cô từ từ quay đầu lại, Doãn Triệt đang đứng phía sau khoanh tay mỉm cười nhìn cô, nụ cười của hắn tuyệt đối không thể hình dung được là có thiện ý hay vui vẽ.
“Trợ lý Trần, tôi nhiều lần thông báo em đi họp, cũng chưa thấy em đến lần nào, lần này tôi cố ý tự mình đến đây một chuyến, chắc em cũng phải nể mặt chủ tịch hội học sinh này một lần phải không?” Trong mắt Doãn Triệt như cảnh cáo nói cho cô biết, nếu cô dám cự tuyệt thì xem thử hắn có thể làm gì.
“Đi đâu?” Trần Hi cắn răng, thôi thì đi họp cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
“Phòng làm việc hội học sinh.” Doãn Triệt nhíu mày
“Lúc nào thì đi?” Trần Hi vẫn cảm thấy trong mắt Doãn triệt như đang che giấu cái gì đó.
“Bây giờ!”. Nói xong Doãn Triệt cầm túi Trần Hi lên quay đầu bước đi ra khỏi phòng học.
“Ê . . . . . Anh. . . . . .” Doãn Triệt đi rất nhanh, Trần Hi chỉ có thể chạy chậm đuổi theo.
Phòng làm việc hội học sinh ở trên một tầng vắng vẻ cách xa khuôn viên trường, bình thường sinh viên không đến nơi này nhiều lắm, nháy mắt đã đi tới gần cửa phòng, Doãn Triệt mới dần dần thả chậm bước chân chờ Trần Hi theo kịp.
“Trước hết anh trả lại túi cho tôi, tôi có thể tự cầm”. Trần Hi chưa bao giờ thấy bộ dáng Doãn Triệt cầm túi hộ phụ nữ. Trong sân trường này, nam sinh cầm túi giúp bạn gái cũng không ít, nhưng Doãn Triệt chưa từng làm qua những chuyện như vậy. Vậy mà bây giờ hắn rất tự nhiên quàng túi cô trên vai, dáng vẽ xem ra lại không có chút khác thường nào.
“Tại sao hôm qua em không nhận điện thoại của tôi?” Hội học sinh ngay cuối hành lang, khoảng cách tính ra cũng không quá gần, Doãn Triệt nhìn lướt qua bộ dáng rối rắm của Trần Hi, tựa hồ như đang cố gắng tìm kiếm câu trả lời, hắn nhếch khóe miệng, cũng không vội vã ép cô, ngược lại còn đi chậm hơn như cố ý cho cô thêm thời gian suy nghĩ.
“Tôi. . . . . .” Vấn đề này thật đúng là khó trả lời. Cô nên nói cái gì, nói ngày hôm qua lúc hắn gọi điện thoại, cô đang trên xe cậu của hắn, đến làm giúp việc, hay là nói cô vì muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ nên không nghe điện thoại?
Người kia có thể bỏ qua cho cô ngày hôm nay, nhưng lại làm cho cô lâm vào tình trạng khốn khổ hơn, phải biết rằng Khương Sâm chính là người không sợ trời không sớ đất.
Còn người này có thể sẽ đế cho cô chết rất bi thảm ngay lúc này, Trần Hi ngẩng đầu nhìn xung quanh lại cúi đầu xuống, trong hành lang thế này lại không có một bóng người, không phải có buổi họp sao? Sao lại không có ai?
“Tôi không muốn nghe em nói dối, suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời tôi”. Thấy đã đi đến cửa phòng làm việc của hội học sinh, Doãn Triệt bước càng chậm hơn, khiến Trần Hi đứng ở trước mặt hắn.
Doãn Triệt đã nói như vậy, Trần Hi cũng không vội vã trả lời, nghĩ tới tốt nhất là kéo dài thời gian lâu nhất có thể. Cô đi tới cửa phòng vươn tay về trước đẩy cánh cửa một cái, cửa vẫn không nhúc nhích.
“Không phải đi họp ư, người đâu?” Trần Hi linh cảm chẳng lành càng trở nên mãnh liệt.
“Chúng ta tới sớm, không phải là em có chìa khóa ư, mở cửa trước đi.” Doãn Triệt liền đứng ở sau lưng thở ra làn khí n