
Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường
Tác giả: Nara Ngư
Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341473
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1473 lượt.
đã uống canh gà đâu.
Nhưng vì thấy thịt gà còn rất tươi, nếu để tới ngày mai mới nấu thì hương vị sẽ không còn ngon như trước cho nên để tránh ngày mai thời gian ít ỏi, cô liền thuận tay nấu luôn, nghĩ buổi tối có đói bụng thì có thể làm vài bát cho đỡ đói, nhưng không ngờ, nó đã phát huy công dụng ngay từ bây giờ rồi.
“Ba mẹ em lại đi công tác rồi sao?” Cho đến khi ăn đã khá no, Tiếu Đồng mới buông bát đũa, cầm lấy canh gà Văn Mân chuẩn bị sẵn cho mình uống.
“Ừ, công tác bên kia của ba mẹ không thể chậm trễ lâu hơn nữa cho nên chiều nay hai người đã lên máy bay đi rồi.” Tuy Văn Mân không hiểu vì sao Tiếu Đồng đột nhiên hỏi câu này nhưng cô vẫn theo bản năng trả lời chi tiết.
“Nói như vậy, hai ba tháng sau này em đều ở một mình?” Tiếu Đồng buông bát canh gà chỉ còn một nửa xuống, nghiêng đầu nhìn tháng qua Văn Mân.
“Ách…Ừ.”
“Vậy sáng sớm mai anh sẽ mang đồ đến ở với em.” Sau khi nói xong, Tiếu Đồng đứng lên, cài lại cúc áo cổ tay, sau đó bước ra ngoài cửa, để lại Văn Mân vẫn còn sửng sốt vì lời nói của hắn lại phía sau.
“Ách, chờ…từ từ đã, Tiếu Đồng, vì sao anh phải đến ở với em? Em…em còn chưa có chuẩn bị tư tưởng.”
Đến khi Tiếu Đồng đã bước ra bậc thềm chuẩn bị thay giày, Văn Mân mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần. Sau khi tỉnh táo, cô lập tức ý thức được chuyện gì, vậy nên mới nhanh chóng đuổi theo Tiếu Đồng, đứng trước mặt hắn, đỏ mặt đưa ra ý kiến nho nhỏ.
Tuy cô rất muốn gả cho hắn nhưng cũng không có muốn đến mức đó. Cô vẫn nhớ kiếp này bọn họ mới gặp nhau có hai ba ngày. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã tiến hành ở chung, tốc độ này không khỏi quá mức kinh người.
“Chuẩn bị tư tưởng? Vì sao cần phải chuẩn bị tư tưởng?”
“Ách, không cần sao? Anh nói…nói sẽ đến ở chung với em, chúng ta mới quen biết có vài ngày, cho dù trước đây đã từng quen biết nhưng đã xa cách nhiều năm như vậy, cũng không phải chỉ cần gặp mặt mấy lần là có thể hiểu rõ… Không phải sau này mới cần phát triển từ từ từng bước đến bước này sao?” Văn Mân cảm thấy nói ra những lời này thật xấu hổ nhưng cô sợ Tiếu Đồng có quan niệm khác với người thường, cảm thấy nhanh chóng ở chung như vậy cũng không thành vấn đề cho nên mới kiên trì cẩn thận giải thích.
“Phát triển đến bước này? Bước nào cơ? Bạn trai cũ của em tối nay đến đã không đạt được mục đích, sau này cậu ta nhất định sẽ lại tới tìm em, anh chỉ lo lắng cho an toàn của em thôi, đến ở đây cũng tiện chăm sóc em hơn, những chuyện này cần chuẩn bị tư tưởng gì sao? Hay là phòng khách nhà em quá bẩn, cần tốn thêm chút thời gian quét tước vệ sinh?”
Cho đến lúc này, Văn Mân mới ý thức được Tiếu Đồng nghĩ cái gì, mặt cô nhất thời đỏ hồng, cô nên sớm biết Tiếu Đồng sẽ không nghĩ tới mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt mới phải. Rốt cuộc là đầu óc cô rối loạn đến mức nào mới có thể nghĩ đến phương diện kia cơ chứ?
Dưới Lớp Núi Băng
“Không, phòng khách không bẩn, ngày mai em thu dọn một chút là anh có thể lại đây ở được rồi, bây giờ cũng đã muộn, trên đường về anh nhớ lái xe cẩn thận.” Văn Mân sợ Tiếu Đồng tiếp tục truy cứu câu nói vừa rồi cho nên nhanh chóng giải thích trước, sau đó mở cửa chờ Tiếu Đồng đi giày xong sẽ rời khỏi.
Thấy bộ dáng vội vã đuổi người của cô, Tiếu Đồng nhíu mày thật chặt.
“Người bạn trai trước của em không hợp với em đâu, chia tay là đúng rồi, về sau con mắt nhìn đàn ông nên tốt hơn một chút, đừng bỏ gần tìm xa.”
Sau khi nói xong lời này, Tiếu Đồng rời đi không hề quay đầu lại, chỉ để lại Văn Mân mang vẻ mặt khó hiểu đứng ở cửa.
Văn Mân vẫn lặp lại trạng thái tự hỏi xem lời nói trước khi đi của Tiếu Đồng là có ý gì, đây là đang ám chỉ với cô cái gì sao? Ngay lúc Văn Mân sắp cho rằng như vậy, một cơn gió ngoài hành lang chợt thổi tới, trong thoáng chốc khôi phục tỉnh táo cho đầu óc cô.
Không đúng, làm sao có khả năng hắn đang ám chỉ cái gì được. Hắn là một người khuyết thiếu EQ trầm trọng, nhất định hắn sẽ không biết chiêu ám chỉ này đâu, nếu muốn nói cái gì, hắn nhất định đã nói thẳng ra rồi.
Mất mát lắc đầu, lúc này Văn Mân mới đóng cửa phòng trở lại phòng bếp thu dọn bát đĩa.
Văn Mân đứng cạnh bàn ăn, nhìn vào vị trí Tiếu Đồng vừa ngồi, còn cả cái bát không và đôi đũa được đặt chỉnh tề trên bàn, trước mắt không tự giác hiện ra hình ảnh hắn ngồi ở chỗ này chuyên tâm nhấm nháp đồ ăn cô chuẩn bị.
Ngọt ngào cứ từ từ dâng lên trong lòng, khóe miệng Văn Mân khẽ cong lên.
Một kiếp trước, cô không hề biết đến cảm giác hạnh phúc vì người yêu rửa tay nấu canh, chỉ biết dùng nó để giành lấy trái tim người đàn ông, lúc nào nấu cơm cũng chỉ biết tính kế cho nên khi nấu xong được một bữa cơm thì mệt muốn chết.
Bây giờ tuy cũng phải tiêu phí rất nhiều tâm tư nhưng xuất phát điểm của cô lại hoàn toàn bất đồng. Cô chỉ hy vọng Tiếu Đồng mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn cô tỉ mỉ chuẩn bị vì hắn, cơ thể và tinh thần của hắn sẽ luôn ở vào trạng thái tốt nhất.
Vốn là bữa sáng chuẩn bị cho Tiếu Đồng vào ngày mai đã bị hắn dùng trước rồi cho nên Văn Mân lại bắt đầu nghĩ thêm vài món mới từ chỗ nguyên