
Tác giả: Hạ Mạt Tang
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 134786
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/786 lượt.
ớng Sở Thụy Khải ngoắc ngoắc tay, "Thụy Khải, tới đây, ông cố dẫn cháu đi rửa mặt, nhìn cháu xem, đem một khuôn mặt nhỏ nhắn khóc thành cái dạng gì rồi, giống như mặt mèo vậy." Thụy Khải lập tức chạy tới, bắt lấy tay ông cố.
Hà Văn Tĩnh không thể tin nhìn Sở Thiệu Thiên, không nhịn được nói: "Ông nội, ông. . . . . ."
Sở Thiệu Thiên cắt đứt âm thanh của cô, "Cháu dâu, cháu và Dực Nghiêu mới vừa xuống máy bay, nhất định là rất mệt mỏi rồi, mau trở về phòng, tắm rửa nghỉ ngơi đi, có gì chúng ta ngày mai lại nói." Nói xong, ông dắt tay nhỏ bé của Thụy Khải đi về phía cầu thang, vừa đi vừa nói lầm bầm: "Lão già ta đây cùng người ta giao thiệp cả đời, ai là hạng người gì nhìn một cái là có thể nhận ra, hiện tại ta mặc dù già rồi, mắt cũng hoa rồi, vẫn còn không hồ đồ. . . . . ."
Người phụ nữ này có một đôi mắt trong suốt thẳng thắn, tất cả ý định của cô đều viết hết ở trên mặt, ngay cả khi ông muốn cô và cháu nội của mình kết hôn vẻ mặt cô ấy là miễn cưỡng tất cả cũng đều thu hết vào trong mắt ông.
Coi như cô đã trải qua chuyện gì, đó cũng là chuyện đã qua, chỉ nhìn cô dạy chắt trai của ông tốt như vậy, cũng đủ khiến cho ông coi thường tất cả mọi chuyện trong quá khứ đã phát sinh trên người cô.
Hà Văn Tĩnh không khống chế được nước mắt chảy càng nhiều hơn, cô quả thật không thể tin được vận mệnh của mình lại tốt như vậy. Cô không thể tin được cô lại có thể gặp được người nhà như vậy, sau khi biết hết toàn bộ quá khứ đen tối bẩn thỉu của cô vẫn nguyện ý tiếp nhận cô, trở thành người nhà cô, nếu như có một ngày cô nhất định phải rời đi cái nhà này, cô nhất định sẽ vạn phần không muốn.
"Tốt lắm, đừng khóc, nếu còn khóc nữa, anh sẽ bị nước mắt của em làm cho chết đuối. . . . . ."
Sở Dực Nghiêu ôm Hà Văn Tĩnh ngồi vào trên ghế sa lon, anh thật không biết trong thân thể phụ nữ lại có nhiều nước như vậy, nước mắt của cô chảy nhiều như bồn rửa mặt vậy, hại áo sơ mi của anh ướt một mảng lớn.
"Em. . . . . . Em chỉ là quá cảm động. . . . . ." Hà Văn Tĩnh hoàn toàn không chú ý mặt mũi, chỉ muốn dùng nước mắt cảm động của cô biểu đạt ra , "Em còn tưởng rằng. . . . . . Ông nội sẽ đem em đuổi ra ngoài, thế nhưng ông lại. . . . . ."
"Làm ơn!" Sở Dực Nghiêu cắt đứt âm thanh của cô, "Coi như anh cầu xin em cũng được, em muốn cảm động có thể đổi một loại phương thức cảm động khác, không cần dùng tới nước mắt cảm động có được hay không?" Nước mắt của phụ nữ thật là rất phiền toái.
Hà Văn Tĩnh oán hận liếc anh một cái, đem cảm động của mình nuốt xuống, cuối cùng cũng chậm rãi thu hồi nước mắt, xấu hổ không chịu nổi mà đem khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt vùi vào trước ngực anh, "Em lại làm mất thể diện trước mặt anh. . . . . ."
Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện cũng chưa từng chảy nước mắt, nhưng mấy ngày nay, cô thế nhưng liên tiếp khóc thật nhiều lần, thật là làm cho cô cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp người khác.
Sở Dực Nghiêu tức giận nhìn cô chằm chằm, lầm bầm lầm bầm: "Em biết là tốt rồi!"
Ngay chính anh cũng nghe ra được lời oán trách của mình, lại tràn đầy dung túng cùng cưng chiều đối với cô.
Trở về phòng về, Sở Dực Nghiêu đi thẳng vào phòng tắm tắm, Văn Tĩnh đôi mắt khóc đến sưng đỏ, mở rương hành lý ra, đem quần áo bên trong từng món một lấy ra, sạch thì treo vào trong tủ treo quần áo, bẩn thì vứt qua một bên,khi nào có thời gian sẽ giặt.
Thu thập xong rương hành lý của mình, ánh mắt của cô không tự chủ liếc tới rương hành lý của Sở Dực Nghiêu, nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không giúp Sở Dực Nghiêu dọn dẹp quần áo.
Nhưng là không biết vì sao a, kể từ khi cùng Sở Dực Nghiêu xảy ra qua quan hệ thân mật, tâm tình của cô dần dần thay đổi rất nhiều.
Khi cô cầm lên một cái T- shirt của Sở Dực Nghiêu, đột nhiên từ trong rương hành lý lăn ra một hộp nhung tơ màu đỏ thẫm, cô tò mò ngồi xổm xuống đem cái hộp nhung tơ đó nhặt lên, trong lòng âm thầm suy đoán bên trong đựng cái gì, bởi vì cô không nhớ rõ có mua quà tặng đóng gói như vậy.
Sau khi cô mở hộp ra thấy đồ bên trong đó, cả người đều ngây dại, chuyện này. . . . . . Đây không phải là sợi dây chuyền kim cương ở một tiệm châu báu Hawai mà cô rất thích đó sao? Sợi dây chuyền trị giá 27 vạn Đô-la . . . . . .
Lòng của cô lập tức rối loạn lên, cô không nghĩ ra tại sao Sở Dực Nghiêu phải gạt cô mua sợi dây chuyền này.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng vang, tay chân cô vội loạn mà đem cái hộp thả lại trong rương hành lý của Sở Dực Nghiêu, sau đó đứng lên.
Sở Dực Nghiêu cởi trần, nửa người dưới chỉ mặc một cái quần đùi ở nhà, toàn thân ướt đẫm, mang dép từ trong phòng tắm đi ra, trên tay còn cầm một cái khăn lông lớn đang lau tóc.
"Anh tắm xong rồi, em cũng đi tắm đi, hành lý này cứ để đây trước, lúc thím Trương dọn dẹp phòng sẽ giúp chúng ta sửa sang lại."
"Oh. . . . . ." Cô tâm thần bất định, nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra áo choàng tắm của mình đi về phía phòng tắm.
Sở Dực Nghiêu nhìn cô kỳ quái, cảm thấy người phụ nữ này có điểm không đúng, ánh mắt nghi hoặc nhìn bóng dáng của cô bi