Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

Tác giả: Vu Trinh

Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015

Lượt xem: 134583

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/583 lượt.

ũng nghe được tiếng thở dài thỏa mãn lẫn nhau.
Hai người giống như là đói khát rất lâu, liều chết tìm kiếm đòi hỏi dưỡng khí trên cánh môi của đối phương, cho đến khi không thở nổi.
"Tại sao em không thành thật đối mặt với mình?"
Tròng mắt đen sâu sắc của Phí Gia Lạc nhìn cô, khiến cho cô ngay cả muốn trốn tránh cảm giác rung động cũng tốn công vô ích.
"Đối mặt cái gì? Tôi. . . . . . Tôi không hiểu." Ôn Nhu quay đầu, không dám liếc hắn nhiều hơn một cái, chỉ sợ mình liều lĩnh nhìn vào ánh mắt sâu thẳm kia sẽ thẳng thắn thừa nhận yêu hắn.
Nhưng mà cô không thể, cô muốn giữ lại một chút tôn nghiêm, tự ái của cô, coi như cô là người loại bỏ trong trò chơi tình yêu này, cô cũng muốn rời đi một cách kiêu ngạo xinh đẹp.
"Em hiểu, chẳng qua là không muốn thừa nhận." Giọng nói của hắn giống như là tiếng chuông, một tiếng lại một tiếng vang vọng vào chỗ sâu nhất dưới đáy lòng của cô.
Đúng vậy, cô sẽ không thừa nhận, cô chỉ muốn cho hắn biết, đối với nụ hôn này cô không có sức miễn dịch, nhưng cái này cũng không đại biểu cho cái gì.
"Em còn muốn kiên trì tới khi nào?" Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng thở dài.
Ôn Nhu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy trong mắt hắn là thâm tình cùng cô đơn.
Cô không biết hắn nói lời này rốt cuộc là có ý gì, bởi vì cô nghĩ đến bể đầu cũng không nghĩ ra.
Hoặc là, là cô theo bản năng mà cự tuyệt thừa nhận, cự tuyệt tiếp nhận, chỉ có thể tiếp tục lừa gạt mình, cô không nên có quá nhiều hy vọng và chờ đợi đối với Phí Gia Lạc.
Không được, tình hình đã càng ngày càng vượt qua dự tính, cô nhất định phải mau chóng thoát khỏi người đàn ông này.
Cô sợ — sợ mình sau này nè tan nát cõi lòng, rơi nước mắt, có lẽ sẽ không cách nào tự kềm chế mà yêu hắn.
Cô không sợ đau lòng, chỉ sợ mình yêu quá sâu sắc, cả đời chạy không thoát phải yêu hắn.
----
"Ôn Nhu, em thật sự chắc chắn?"
Trên hành lang trước cửa sân bay, Hách Thế Gia lại hỏi cô một lần nữa.
Nhìn hải quan đứng phía trước, mặc dù không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng Ôn Nhu biết mình không thể quay đầu lại, một khi quay đầu lại, e rằng ý chí của cô sẽ hoàn toàn tiêu tan, liều lĩnh mà chạy trở về trong ngực của Phí Gia Lạc.
Vì vậy, hơn một tuần trước, cô đã đưa ra một quyết định liều lĩnh.
Cô dứt khoát tìm tới Hách Thế Gia, hỏi hắn có đồng ý dẫn cô đến Mĩ quốc hay không, lúc ấy, Hách Thế Gia kinh ngạc trợn to mắt nhìn cô một hồi lâu, tiếp theo chậm rãi lộ ra mỉm cười.
Vui vẻ đem đơn xin từ chức vứt xuống trước mặt Lôi công, từ bỏ công việc ở đài truyền hình, không để ý mẹ lải nhải, cha kêu gào khóc lóc, em trai tìm mọi cách khuyên can. . . . . .
Vài ngày sau, cô liền chuẩn bị hành lý cùng Hách Thế Gia trở về Mĩ quốc.
Ôn Nhu biết mình rất ngu, đem cả đời gửi gắm cho một người đàn ông không yêu, còn phải rời xa quê hương, đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ với cô.
Nhưng trừ cách đó, cô có thể làm gì bây giờ?
Không có được tình yêu chỉ có ngày qua ngày hành hạ cô đến tan nát cõi lòng, không bằng rời xa nơi đau lòng này , hoặc là có thể làm cho cô quên đi quá khứ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
"Ừ, em chắc chắn!" Ôn Nhu miễn cưỡng hở ra nụ cười, cuối cùng đem nước mắt nuốt vào trong bụng.
Gật đầu một cái, ánh mắt Hách Thế Gia cũng phức tạp, lướt qua cô rồi về xa xa, dường như cũng có gì đó làm anh nhớ thương không thôi.
"Đi thôi!" Thu hồi ánh mắt, Hách Thế Gua cùng Ôn Nhu sánh vai đi về phía hải quan.
Một bước, hai bước, ba bước —— Ôn Nhu kiên định bước đi, tự nói với mình cô sẽ không vì quyết định của ngày hôm nay hối hận.
Nhưng rõ ràng là muốn rời khỏi nơi này, trong lòng kiên quyết muốn cách xa Phí Gia Lạc như vậy, vì sao mỗi một bước lại có một rung động muốn dừng bước quay đầu lại?
Hành lang rất ngắn, rõ ràng hải quan đang ở phía trước, nhưng thật giống như đi cả đời cũng đi không tới.
Tâm sự trong lòng hai người chuyển động, mỗi một bước đi chính là một lần đau khổ, giống như bước đi này không phải là giẫm ở trên sàn nhà, mà là giẫm lên trái tim đau đớn .
Tại sao em không thành thật đối mặt với mình?
Giọng nói Phí Gia Lạc không có chút nào báo trước lại vang lên ở bên tai.
Đúng vậy, cô không đủ thành thật, cũng không đủ dũng cảm, cô thậm chí không dám bày tỏ đối với hắn, chín năm trước bỏ qua Hách Thế Gia, chín năm sau cô lại nhất định phải bỏ qua Phí Gia Lạc.
Không có dũng khí nhận lấy kết quả, đã định trước cũng chỉ có thể là thất bại. . . . . .Ở trong lòng cô thở dài một cái thật thấp.
Trong lúc bất chợt, trong đầu thoáng qua khuôn mặt của hắn, ánh mắt thâm tình đưa nhìn, lo lắng quan tâm, mỗi một vẻ mặt, mỗi một tâm tình cũng khắc sâu dấu ấn vào đáy lòng cô như vậy, cô thậm chí cũng không biết, trong lúc vô tình lòng của cô đã bị hắn chiếm giữ hoàn toàn.
Nghĩ đến cuộc sống sau này, chỉ có thể tìm hắn trong trí nhớ, những nụ cười kia, ánh mắt cùng tiếng cười trầm thấp, đều đưa trở thành tiếc nuối mà vĩnh viễn đời này cô cũng không thể đụng, lòng của giống như bị xé ra thành từng mãnh vụn.
Không, cô không thể dễ dàng