
Tác giả: Thù Thiến
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 134623
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/623 lượt.
, vì hạnh phúc bạn tốt mà chiến đấu hăng hái kiên trì.
Chưa từng có người dám trước mặt của hắn uy hiếp đe dọa hắn, giả sử thật sự có, chỉ sợ không biết đã sớm chết đi nơi nào, bất quá hắn cũng có chút kinh ngạc, Giang Nam tiểu cô nương ôn nhu yếu ớt cư nhiên vì bạn tốt, như thế dũng cảm cùng hắn giằng co.
“Tốt, thật sự là rất tốt, Tề cô nương, không uổng phí Ngọa đem ngươi trở thành thân sinh muội muội bình thường chiếu cố, nếu không có có nàng, ngươi như thế nào lại có hôm nay? Sớm bị mẹ kế của ngươi bán, thế nào còn có thể đứng ở chỗ này theo ta sẵng giọng?”
Tề Tiểu Hỉ sắc mặt trắng xanh, “Ngươi. . . . . . Ngươi tại sao phải biết được rõ ràng như thế?” Nam nhân này tuy rằng tuấn mỹ, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu lại hiểu rõ hết thảy lại làm cho đáy lòng nhân từ cảm thấy sợ hãi.
“Ta cuối cùng biết được cùng ta nữ nhân giao tiếp đều là những người nào đi? Bất quá ngươi cũng không tệ lắm, hiểu được đạo lý tri ân báo ân, Ngọa có ngươi tri tâm muội muội như vậy, ta cũng vì nàng cảm thấy vui mừng. Yên tâm, mẹ kế cùng cha đối với ngươi làm những chuyện như vậy, ta sẽ bắt bọn họ cho ngươi một công đạo.”
Nghe hắn lời nói tràn đầy tự tin, Tề Tiểu Hỉ có chút kinh ngạc: “Ngươi nghĩ làm cái gì?” Như thế nào nàng có một loại cảm giác cha nàng cùng mẹ kế gặp tai vạ đến nơi ?
“Đừng lo lắng, ta sẽ không đối với bọn họ thế nào, chỉ biết đem công đạo thuộc về ngươi đòi lại thôi!” Dận Lễ lộ ra không có hảo ý tươi cười, ý vị thâm trường nói.
Ngọa tỷ vì sao vì trêu chọc nam nhân phúc hắn bụng đen này? Tề Tiểu Hỉ không khỏi thở dài. Đây là kết cục không muốn xa rời sắc đẹp, bình thường càng xinh đẹp này nọ, càng là độc dược trí mạng a!
Dận Lễ mặc áo choàng màu lam, trên eo đeo một vòng trang sức bằng vàng,trên đó có đeo một ngọc bội, tuy là cho hắn chỉ là thường dân, lại không thể che hết khí chất tôn quý, cặp mắt chuyên chú nhìn phía trước không xa, tiểu cô nương tò mò nhìn ngắm tứ phía.
Hôm nay hắn thay Tô Ngọa xin phép xong, nàng bị hắn ép buộc đến giữa trưa mới thôi, vì thế hắn mang theo nàng xuất môn ăn cơm cũng đi dạo, dao găm vui vẻ cơ hồ muốn nhảy dựng lên, như thế dễ dàng thỏa mãn nàng, nhưng lại làm cho hắn ngây ngốc nhìn theo.
Nhìn nàng sôi nổi, tươi cười ngọt ngào chưa từng biến mất, cặp mắt bận rộn đông nhìn xem, tây nhìn sang, hắn biết những năm gần đây nàng ở Tô gia chịu nhiều đau khổ, không nghĩ tới nàng có thể ở trong hoàn cảnh khốn khổ như vậy vẫn như cũ bảo trì cá tính lạc quan cởi mở.
Hắn muốn biết chính mình không chừng mực sủng ái yêu thương nàng sẽ hay không làm hư nàng, trọng yếu nhất là, nội tâm của hắn ở tận sâu trong lòng có tình cảm yêu thương cùng sủng nịch nồng đậm, muốn theo tâm ý của mình, cũng muốn xem bọn hắn trong lúc đó là do hắn nhất thời ham vui, hay là tình cảm đã tìm kiếm nhiều năm của hắn?
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt của hắn trở nên âm trầm mà thâm thúy, hai tay để ở sau người, ưu nhàn đi tới phía sau của nàng.
Nhìn hắn vẻ mặt kiên định, không cho cự tuyệt, Tô Ngọa đành phải ngậm miệng, nuốt vào lời nói kháng nghị, bất quá đáy lòng thập phần ngọt ngào, dù sao trừ bỏ giá quá đắt bên ngoài, nàng cảm nhận được tâm ý hắn đối với nàng, mà cũng đưa dao găm nàng trân trọng làm lễ vật đầu tiên, nàng phá lệ quý trọng.
Dận Lễ nhìn nàng lộ ra vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn, nhịn không được giơ lên khóe miệng, cầm tay nhỏ bé của nàng, ôn nhu nói: “Ta đói bụng, không bằng chúng ta đến tửu lâu phía trước ăn cơm, được không?”
“Ân.” Nàng gật gật đầu, đi theo hắn cùng đi hướng tửu lâu.
Đây là tửu lâu lớn nhất trong thành, giá đương nhiên không thấp, nếu không có tiền, thì không cách nào tiến vào .
Bọn họ vừa tiến vào tửu lâu, tiểu nhị lanh lợi lập tức chạy đến trước mặt bọn họ, cung kính tiếp đón.
“Tiểu nhị, chúng ta muốn chỗ ngồi thanh tĩnh.”
Tiểu nhị vừa thấy y phục trên người Dận Lễ, bộ dáng giàu sang uy quyền, cười đến toe toét, lập tức dẫn bọn họ lầu hai thanh nhã.
Lúc này, có mấy khách nhân muốn xuống lầu.
“A! Nhìn xem ai vậy? Như thế nào bộ dạng bình thường, cũng có thể đến tửu lâu cao sang này? Cũng không sợ bẩn địa phương của người ta.” Trong đó một nữ tử mặc cẩm y hoa phục mười bảy, mười tám tuổi không có hảo ý cất cao tạp âm kêu to.
Dận Lễ hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nữ tử bộ dáng ẻo lả kiểu cách, bộ dạng mềm mại động lòng người, nhưng là đôi mắt để lộ ra cao ngạo, kiêu kì, không khỏi sinh lòng chán ghét.
“Đại tỷ. . . . . .” Tô Ngọa không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp gỡ người trong nhà, hướng bên cạnh vừa thấy, còn có đại ca, nhị ca của nàng, cùng với vài bạn bè, đều vẻ mặt căm hận nhìn nàng.
“Ai là đại tỷ của ngươi? Ít ở trong này làm thân, tửu lâu cao sang như thế là nơi loại người hạ đẳng như ngươi có thể tới sao? Còn có, hiện tại là thời gian bắt đầu làm việc, ngươi dám nhàn hạ? Đại ca. . . . . .” Tô Giai Giai đột nhiên ôn nhu kêu một tiếng nam tử bên người mặc hoa phục, quay đầu nhìn về phía hắn, “Ta nghĩ quy củ phường dệt chúng ta nên hảo hảo mà chỉnh đ