
Tác giả: Ức Cẩm
Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015
Lượt xem: 134904
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/904 lượt.
gương mặt họ kề nhau, môi dường như chạm môi, hơi thở hòa vào nhau mơn man trên hai khuôn mặt.
- Đừng đi…
Cô lại rên rỉ câu ấy, dường như gọi anh, cũng có lẽ… có lẽ thử xem?
Môi anh chạm vào trán cô, giữa hai hàng lông mày của cô, tiện đường lướt trên sông mũi…
- Đừng đi… anh Noãn Noãn…
Trong phòng lặng ngắt như tờ, độ cách âm tốt đến mức mọi thứ đều bị ngăn lại ở bên ngoài. Cũng như trái tim cô, mọi thứ khác đều bị đặt ra ngoài.
Âm thanh ấy vang lên, anh đứng ở cửa, nhìn lại lần cuối cùng, ánh mắt u tối mà tràn ngập âu yếm. Anh là một người không dễ động tâm, tình yêu trong mắt anh chỉ là cuộc vui theo đuổi nhau mà thôi, cho nên khi anh nhận ra mình dường như cũng thinh thích cô bé ngốc nghếch mà lương thiện, nhiệt tình này, anh đã chọn cách ra đi, muốn quên đi cái lần động tâm trong chớp mắt.
Nhưng anh nhận ra hoàn toàn không dễ dàng xóa bỏ như thê’ mỗi lần gặp cô, cứ cảm thấy tâm trạng thoải mái vui vẻ hẳn lên, cảm giác này trước chưa từng biết tới. Anh đã đùa cợt, đã mơ hồ, đã dằn vặt và cuối cùng khi hiểu rõ cảm tình của mình, thì mọi thứ không còn kịp nữa. Trái tim cô ấy đã có một người khác, không thể thay thế.
- Xán Xán, phải hạnh phúc nhé, biết không?
Một tiếng nói nhè nhẹ vang lại trong căn phòng, cửa đã đóng vào, lập tức trong phòng lại yên tĩnh tuyệt đối. Người nằm trên giường trở mình, một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, vẫn cứ rì rầm một câu:
- Đừng đi, anh Noãn Noãn…
Anh Noãn Noãn… Anh… Anh bị đụng xe thành phụ nữ à?
Khi Xán Xán tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau. Phòng vắng tanh, cô tỉnh rượu nhưng đầu óc vẫn quay cuồng, loạng choạng trở dậy, quýnh quáng ra mở cửa, lần xuống lầu.
Vì không phải là thời gian mở cửa đón khách nên tâ’t cả vắng ngắt, bên dưới cũng không có ai.
- Có ai không? – Cô gọi to, cảm giác họng đau rát, càng lúc càng đau.
- Cô đã tỉnh lại! – Một tiếng nói từ quầy bar vang tới, Xán Xán ngoái nhìn, thấy một người từ quầy bar ló ra, vẻ mặt đau khổ nhìn cô.
Bụp…
Bình sữa rớt mạnh, Tiểu Bạch đang nằm rạp trên bàn quầy ngơ ngác nhỏm cổ lên, đã chẳng thấy bóng người, chỉ còn lại nước sữa trắng tinh văng tung tóe.
* * *
Sáng thứ hai, giờ cao điểm trong thành phô’ lượng xe đông kinh khủng. Một người yếu ớt lao ra bên đường, liều mạng chặn một chiếc xe đang chạy. Tiếng phanh rít lên, bác tài xế từ trên xe nhô vụt ra:
- Làm cái gì thê? Sớm ra đã muốn chết hả!
Cô gái xông lên:
- Bác tài ơi! Bệnh viện thành phố! Mau lên!
- Không đi!
- Xin bác đấy, bác tài! Tôi… Chồng tôi gặp tai nạn xe… – Cô cuống quýt, mắt đỏ vằn, mặt trắng bệch không còn giọt máu, ai nhìn cũng không nỡ từ chối.
- Sao không nói sớm! Mau lên đi!
Xe phóng như điên, trái tim Xán Xán càng lúc càng bị bóp nghẹt. Là lỗi của cô, lẽ ra hôm qua cô không nên kích động mà chạy thục mạng như thế. Nếu hôm qua cô ở lại cùng anh, thì anh đã không bị tai nạn xe, sẽ không…
Nước mắt cô ứa ra, chân tay lạnh toát, toàn thân run lên vì sợ. Bác tài xế đang dốc toàn lực cầm lái cũng không biết phải an ủi cô thê’nào:
- Việc này… Cô đừng có lo, bây giờ y học phát triển, dù là sống thực vật cũng còn chữa khỏi cơ mà…
- Cô đừng khóc! Tôi… tôi không lấy tiền xe của cô đâu!
Xe dừng ở cổng bệnh viện thành phô’, Xán Xán bò từ trong xe ra, chạy với tốc độ nhanh nhất tới sảnh lớn, xông vào quầy tiếp đón:
Ở đây có phải có bệnh nhân tên là Triệu Noãn Noãn, nằm ở đâu ạ? Mau chỉ cho tôi! Mau đi…
Cô y tá nở nụ cười mỉm đầy chuyên nghiệp:
- Tôi sẽ tra tìm, xin đợi một chút.
- Thưa cô, cô nhanh một chút được không ạ? Xán Xán cuống quýt phát điên lên được.
Cô y tá thong thả ngấng lên:
- Xin hỏi bệnh nhân tên là gì?
- Triệu Noãn Noãn, làm ơn nhanh lên, nhanh lên!
- Thưa cô, xin hỏi cô có phải là người nhà bệnh nhân?
- Vâng! Nhanh lên với!
- Xin hỏi cô tên gì?
Xán Xán rô’t cuộc phát khùng lên:
- Này! Tôi bảo cô nhanh lên, cô hỏi tên tôi làm gì?
- Xin lỗi, Nhà nước quy định…
- Quy định cái đầu cô ấy! Cô mà không chỉ cho tôi anh ấy đâu tôi sẽ đi báo là bệnh viện các cô làm ăn kém hiệu quả, tác nghiệp lề mề, thái độ đáng ghét, y tá xức nước hoa quá đậm…
- Phòng 436!
Xán Xán vừa nghe lập tức co cẳng chạy thẳng lên tầng bốn. Khi cô chạy tới được phòng 436, cửa phòng đang đóng, tim cô càng đập hối hả, vừa định thò tay đẩy cửa thì từ bên trong bỗng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.
- Wa…
Là tiếng kêu đàn ông. Chẳng lẽ… Tim Xán Xán càng thót lại đang không biết làm sao, cửa bỗng bật mở, sau đó một bóng người xông ra. Xán Xán không đề phòng, cả hai va phải nhau. Cô rơi bịch mông xuống đất. Không màng đau đớn cô mở to mắt nhìn, ánh mắt người đàn ông hốt hoảng nhìn thẳng vào cô. Không phải Triệu Noãn Noãn. Trong khoảnh khắc, ánh mắt từ hốt hoảng chuyển sang tuyệt vọng, sau đó anh ta quay đầu, co cẳng chạy mất dạng. Xem phản ứng của người đó, lẽ nào… anh ta là người tình của Triệu Noãn Noãn? Triệu Noãn Noãn chẳng lẽ.. .Cảm giác bâ’t an khiến không kiềm chế