
Tác giả: Ức Cẩm
Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015
Lượt xem: 134909
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/909 lượt.
chưa bao giờ bắt đầu…
Điều khó hiểu nhất trên đời là bạn bỗng nhiên nhận ra đã yêu một người chưa bao giờ nghĩ là yêu
Rời bỏ Lạc Thiếu Tuấn, Xán Xán một mình đi lang thang trên phố đầu óc hỗn loạn. Vừa xong… sao cô nói những lời ấy? Chỉ vì muốn Lạc Thiếu Tuấn tuyệt vọng sao? Hay là… Thực ra đó là tiếng lòng cô…
Tiếng lòng? Xán Xán bị cách nghĩ của chính mình làm cho giật mình. Trước kia nếu ai bảo cô thích Triệu Noãn Noãn, nhất định cô sẽ cười lăn lộn. Nhưng đến giờ, chính cô lại nhận ra điều đó mà trong lòng cũng không phản đ
ối gì…
Cô hồi tưởng lại, cô với Triệu Noãn Noãn quen nhau từ hồi còn bé tý. Tiểu học, cấp hai, cấp ba, đều cùng học một trường. Xưa nay, cô lúc nào cũng bám theo anh, có gì bí mật cũng không giấu được. Có thể vì anh là GAY nên bât cứ bí mật phụ nữ nào cô cũng không ngần ngại chia sẻ với anh, thậm chí lần đầu tiên cô có kinh nguyệt cũng là Triệu Noãn Noãn chạy đi siêu thị mua băng vệ sinh cho, rồi đưa cô về nhà.
Trong lòng cô, anh luôn là người đàn ông bị loại khỏi vòng có thể phát sinh tình cảm, nhưng cũng có cảm giác không thân gần như bố. Tóm lại, trong lòng cô anh rất đặc thù, chỉ gọi được là Triệu Noãn Noãn.
- Em… ăn gì chưa?
Xán Xán thất thần ngẩng lên, lập tức lắc đầu. Tính ra, cả ngày nay trừ bữa sáng, cô chưa ăn gì khác, chẳng hề có cảm giác đói.
- Mấy giờ rồi mà em chưa ăn cơm? – Vừa thấy cô, đã biết cô gầy đi rất nhiều, tình thần cũng tiều tụy khác thường, không ngờ đến nước cô ấy để bụng đói. Triệu Noãn Noãn cuống lên, kéo ngay tay cô. – Đi! Anh đưa em đi ăn!
Tay anh chạm vào, da thịt cô bỗng chốc như dẫn lửa, toàn thân đều nóng bừng lên.
- Sao thế? – Cảm thấy cô khác thường, lại nhờ ánh đèn đường mà nhìn thấy má cô bừng đỏ, Triệu Noãn Noãn càng cuống quýt. – Em ốm phải không? Sao mặt lại đỏ lên thế? Anh xem nào… - Nói rồi, anh vội vàng ấp tay lên trán cô.
Như thế, Xán Xán không đỏ mặt sao được. Khoảnh khắc bàn tay chạm vào má, trái tim cô lặng đi.
- Chết rồi, sốt rồi! – Mắt anh tràn ngập nỗi đau đớn, như là chính anh đang bệnh – Không xong rồi! Anh đưa em đi bệnh viện!
- Anh đừng động vào em! – Nói xong, Xán Xán lập tức thấy hối hận, bởi cô nhìn thấy ánh mắt anh tối lại, động tác tay dừng sững.
Anh đau lòng, từ khi biết Cao Vũ và cô ấy đi họp lớp, anh đã hơn một lần tự bảo mình thôi cái tình cảm ấy đi, nhưng càng cố diệt nó thì càng không được, cứ nghĩ đến cô ấy không biết lo cho bản thân là anh lại không nén được lo lắng. Lần trước rõ ràng anh muốn hôn cô, chắc chắn cô phát hiện ra chứ? Cho nên mới rồi cô có vẻ phòng vệ thế, bởi anh là GAY, mà cô ấy với Cao Vũ thì sớm đã…
Anh không muốn nghĩ tiếp, ngẩng lên, cố gắng bình thản nhìn cô:
- Xán Xán, có phải em… hiểu nhầm gì đó?
Hiểu nhầm? Xán Xán nhất thời không hiểu:
- Hiểu nhầm gì?
Anh nhìn cô đăm đăm, hít một hơi dài, dường như dồn hết sức mới từ từ nói ra được:
- Anh… anh hoàn toàn không thích em.
Để tất cả kết thúc với anh đi, chỉ cần… cô ấy có thể hạnh phúc. Anh nói câu ấy, cũng là chém một nhát dao vào tim mình, máu rỉ ra. Câu ấy, với Xán Xán, cũng là một nhát cắt vào tim. Cô ngẩng lên, mắt đỏ lựng.
- Không thích! Không thích phải không! Không thích em sao muốn hôn em? Không thích em sao đối tốt với em như thế? Không thích em thì cần gì nói với em! – Cô giận điên cuồng, giọng nói run rẩy – Được lắm! Tại em tưởng bở, đa tình! Tại em không biết thân phận mình! Tại em ngu dại làm…
Âm thanh đột ngột dứt đi, chỉ có tiếng răng chạm vào nhau, trong đêm tĩch mịch nghe rất rõ. Cái hôn này rất đột ngột môi còn chưa kịp phòng bị, thoắt cái đã gặp nhau, Xán xán cảm giác trong khoảnh khắc mình bị ngạt thở. Môi bị rách, máu tràn ra chân răng. Gió ngừng thổi, lá thôi rơi. Anh đẩy cô vào bên tường, dồn hết nỗi lòng vào cái hôn, càng lúc càng mãnh liệt. Rất lâu, lâu lắm, anh mới luyến tiếc lỏng vòng tay. Đôi môi bị ép nén đến nỗi hơi mọng lên, mắt cô vẫn nguyên nỗi kinh ngạc về chiếc hôn vừa rồi, dường như hồn vía của cô đã bị nụ hôn mang đi hết cả…
Anh không bỏ qua cảm giác ây, đến gần cô, muốn thêm một lần tận dụng khi đôi môi ấy còn sững sờ.
- Á! – Ngực bị đẩy mạnh, vì không kịp đề phòng nên anh ngã ngồi xuống đất, đến khi ngẩng lên thì đã chẳng thấy ai, duy nhất có tiếng bước chân cuống quýt xa dần trong đêm tối, càng lúc càng xa…
Đàn ông nói chả tin được câu nào! Hành động mới có thể chứng tỏ họ thành thực
Đến Tô Xán Xán cũng không hiểu nổi, cô vốn luôn bị thi lại môn chạy đường dài mà lại có thể chạy một hơi như thế về đến cổng khu nhà, rồi chạy một lèo qua mấy con phố, đến khi nhận ra sau lưng mình không hề có tiếng bước chân đuổi theo, cô mới trấn tĩnh lại, rồi cảm thấy hai đầu gối sụm xuống, đầu óc quay cuồng. Cô rẽ vào một góc, tựa vào tường, thở hổn hển. Nghĩ lại việc mới đó, chợt cảm thấy môi vẫn còn tê dại, đầu lưỡi còn tanh vị máu, cũng chẳng biết là của anh hay của cô.
Cô thở hối hả, tim đ