
Tác giả: Mèo Folk Scotland
Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015
Lượt xem: 134999
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/999 lượt.
g không thể thay con quyết định.”Mắt ông như phát hỏa, Ôn Nhiễm lặp lại lần nữa:”Con đã trưởng thành, sẽ không trơ mắt đứng nhìn ông một lần nữa đánh con hay mẹ con.Dù là vô tình hay cố ý, con cũng sẽ không để ông gây ra vết thương nào cho mẹ con con nữa.”
Câu nói đầy khí thế này, giờ không còn khiến cô đau lòng nữa, giọng khàn khàn:”Ông nội, Triệu Vị Xuyên không hợp với con, chúng con đã ở cạnh nhau một khoảng thời gian rồi nên hiểu rõ.Cho nên, ông từ bỏ đi.”
Ôn lão gia mở to mắt nhìn cô, trong ánh mắt bừng lên ngọn lửa giận dữ.Ôn Nhiễm đã từng rất sợ ánh mắt này, đó là người đã gây cho cô nhiều thống khổ.Nhưng mà giờ cô mới biết, những đau khổ đó hai người không nhất thiết phải nhận thấy, chỉ cần mình làm cho mình vui là được.
Ôn Nhiễm quay đầu nói với mẹ:”Mẹ, mình về.”
Ánh mắt bà ẩm ướt nhìn con:”Ừ.”
Cuối cùng cũng đến được thành phố T, Ôn Nhiễm và mẹ cũng gần như kiệt sức.Nhưng mà cô vẫn phải dìu mẹ về sô pha, bưng một chậu nước ấm rửa chân cho bà.Mẹ cô hôm nay đặc biệt mang giày cao gót, mệt nhọc cả ngày, chắc giờ khó chịu lắm.
Ôn phu nhâm mở mắt nhìn con, xoa xoa đầu.
Ôn Nhiễm vừa rửa vừa hít một hơi, ghìm vị chua xót nới sống mũi.Động tác của mẹ càng dịu dàng hơn, cô lại càng không nhịn được, nước mắt cứ thế rơi xuống cổ chân bà.
“Nhiễm Nhiễm đừng khóc, mẹ không có việc gì.”
“Dạ.”Cô lên tiếng,”Con không khóc, chỉ là bị cảm, mũi không thoải mái mà thôi.”
“Đươc rồi.”Ôn phu nhân cười,”Hôm nay thời tiết hơi lạnh, mẹ cũng bị cảm, con dìu mẹ vào phòng nằm được không?”
“Vâng.”
Ôn Nhiễm lau khô chân cho bà, đỡ bà vào phòng, phủ giường chiếu lại.
“Mẹ nằm nghỉ một lát, con đi nấu nước gừng nóng, uống nước nóng sẽ đỡ hơn.”
“Ừ.”Ôn phu nhân cười cười, nhìn Ôn Nhiễm đóng cửa đi ra ngoài.
Trong nhà không còn gừng, Ôn Nhiễm suy nghĩ một lát rồi cầm ví tiền đi ra khu hoa quả mua.Khi về nhà, vừa mở cửa ra chợt nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ của mẹ từ trong phòng phát ra, rất yếu ớt, nhưng cô lại nghe được rõ ràng.
Ôn Nhiễm vội chạy vào, định mở cửa ra nhưng lại phát hiện bên trong khóa trái.
Cô tự nói với mình không được hoảng hốt, chỉ cần đi tìm chìa khóa là được, nhưng mà tìm mãi cũng không tìm được chìa khóa phòng mẹ đâu, cô rối loạn đến cực điểm.
Cô ra sức đập cửa:”Mẹ, mẹ ơi, mẹ mở cửa ra cho con, mở cửa ra đi mẹ.”
Người bên trong vẫn không có trả lời, Ôn Nhiễm vội đi tìm đồ để phá cửa, vừa phá vừa khóc:”Mẹ, mẹ mở cửa ra đi, làm ơn.”
“Được rồi.”Diệp Dĩ Trinh khẽ cười, nhìn cô rời đi.
Bước chân Ôn Nhiễm có phần lảo đảo, nhưng anh lại không dám đi theo, chỉ sợ càng làm cô kích động.Cho nên tốt nhất là nên đứng đây chờ cô ra.
Diệp Dĩ Trinh ngồi xuống ghế dài, nhớ đến lúc vừa rồi chạy vội đến nhà cô nhìn thấy cảnh tượng ấy.Người con gái nước mắt dàn dụa đang ra sức đập búa vào cửa, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng, anh nhìn cũng còn thấy sợ.
Anh chạy lại lấy búa từ trong tay cô, chỉ một phát đã mở được cửa ra.Ôn phu nhân nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.Anh cũng không kịp nghĩ nhiều, ôm lấy bà đưa ngay vào bệnh viện.
Giờ anh chỉ có thể cảm ơn sự may mắn đó, nếu không phải xe anh vừa lúc đi ngang qua nhà cô, chắc sẽ không kịp mất.Anh nhìn cô lúc đó chắc cũng vậy, nếu anh đến trễ một giây, chắc cô cũng không sống nổi.
Phục hồi tinh thần lại Diệp Dĩ Trinh thấy Ôn Nhiễm đang chạy vội đến chỗ anh.
“Mẹ tôi, sao còn chưa thấy tỉnh?”Tình thế vô cùng cấp bách cô túm lấy tay áo anh mà lay.
Diệp Dĩ Trinh dịu dàng nói:”Bà quá mệt mỏi nên đang ngủ.”
“Nhưng tôi thấy mẹ còn đang sốt.”
“Chỉ vừa mới dùng thuốc, chờ một lát mới phát huy tác dụng.”Anh kiên nhẫn giải thích.
Ôn Nhiễm yên lòng, buông tay anh ra.Lòng của Diệp Dĩ Trinh khẽ chấn động, một lần nữa nắm chặt lấy tay cô.
“Anh muốn gì?”Ôn Nhiễm đề phòng nhìn anh, cố gắng rút tay ra thì anh lại càng dùng lực.
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười:”Tay em bị thương, nên dán băng cá nhân vào.”Nói xong anh lấy ra một cái băng cá nhân.
Anh nhẹ nhàng thổi miệng vết thương, giống như trước đây lúc cô nghịch ngợm làm mình chảy máu, ba cũng sẽ như thế.Sau đó một tay anh nắm lấy tay cô, tay kia xe băng ra dán lên miệng vết thương.Ba cô nói, dán vào sẽ không đau nữa, bây giờ cũng là một loại băng dán cá nhân đó chăm sóc cho cô, mũi cô lại cay xè.
Diệp Dĩ Trinh phát hiện mắt cô lại đỏ lên, hốt hoảng:”Làm đau em à?”
Ôn Nhiễm lẩm bẩm:”Anh rất đáng ghét.”
Anh ngẩn ra, như chưa nghe rõ.
“Tôi nói anh rất đáng ghét!”Ôn Nhiễm lau nước mắt, đẩy anh ra rồi hét lớn lên:”Trên đời này người tôi ghét nhất chính là anh.”
Diệp Dĩ Trinh cứ im lặng như vậy đứng nhìn cô, để cô phát tiết giận dữ.
“Dựa vào cái gì mà kì nghỉ đông của anh lại kéo dài đến 4 tháng?Ai cho phép anh kéo dài ngày nghỉ?Dựa vào cái gì anh trêu chọc tôi rồi thời điểm tôi cần anh nhất lại không thấy anh đâu?Vì sao tôi lại phải thích anh như thế, ngoài anh ra ai cũng không muốn gả?Vì cái gì mà bởi vì anh, tôi lại làm mẹ phải thương tâm khổ sơ?”Cô cứ lên án từng thứ một,”Ông nội sắp