
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 134494
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/494 lượt.
to miệng, sững sờ ở đó. Vì, cô rốt cuộc đã nghĩ ra người tặng chiếc chuông gió đó, tên gọi là… Minh, Hiểu, Khê!
Leng keng! Leng keng! Chuông gió cười nhẹ… Minh Hiểu Khê ngượng đến đỏ mặt, nắm lấy cánh tay của Phong Giản Triệt, nhận lỗi: “Xin lỗi anh Triệt, em mắt già mờ tối, đầu óc ngu đần, mất trí mau quên”.
Giản Triệt cười: “Anh đã cầu nguyện” .
Âm thanh êm êm của chiếc chuông gió nghe còn hay hơn gió xuân. Hiểu Khê chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên, nhìn anh, hỏi nhỏ: “Vậy đã linh nghiệm rồi phải không?”.
Giản Triệt mỉm cười: “Vẫn chưa biết!”.
Anh và cô đều ngồi trên giường. Cái chuông gió có hạc giấy, có ngôi sao, leng keng ở giữa hai người. Khoảng cách giữ mắt và mắt chỉ có một tấc. Ánh mắt của Giản Triệt hiền hòa như đại dương, ánh mắt của Hiểu Khê trong xanh như khe suối nhỏ. Trong cái yên tĩnh đó, suy nghĩ của cô chợt lay động lên, phút chốc đột nhiên nghĩ đến rất nhiều rất nhiều… Mỗi một ý nghĩ đều là Phong Giản Triệt… Đôi mắt của anh, trong nháy mắt khiến tim cô đập rộn, có lúc hoảng hốt, có lúc liều lĩnh…
Không kịp nghĩ gì, đột nhiên cô buột miệng nói: “Anh thích em không?”.
Không có gió, nhưng tiếng chuông đột ngột vang lên. Âm thanh rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến nỗi giống như sự hối hận trong tận đáy lòng của Minh Hiểu Khê.
Phong Giản Triệt cười cũng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi giống như thấy được sự hoảng hốt và nghe được nhịp tim đập của Minh Hiểu Khê. Anh dịu dàng đáp: “Anh đương nhiên thích em mà”.
Hiểu Khê lắc đầu: “Không em nói là loại yêu thích đặc biệt cơ”.
Giản Triệt trầm ngâm do dự. Sự im lặng của anh làm rối loạn hơi thở của cô. Hiểu Khê không hiểu điều mà chính mình rốt cuộc hy vọng nghe được là gì.
Mãi lâu sau, Giản Triệt mỉm cười với cô: “Hiểu Khê, anh hy vọng em hạnh phúc!”
“…”
“Nếu yêu em có thể làm em hạnh phúc, anh sẽ yêu em. Nhưng nếu không yêu em mà vẫn có thể làm cho em hạnh phúc, vậy chính là anh thích em”.
“Vậy… còn hạnh phúc của anh?”
“Hạnh phúc của anh, chính là nhìn thấy em hạnh phúc”.
Học viện Quang Du lại có sự biến đổi. Lá cây ngưng hấp thụ, gió nhè nhẹ thổi. Sân trường im lặng như tờ. Hàng trăm ánh mắt hiếu kì, kích động, vui vẻ giống như đèn pha, nhìn chăm chú không chớp mắt vào một cô gái. Tiêu điểm chính của sự việc là ai? Đương nhiên là trên trời dưới đất, không có việc gì không thể, thường là Minh Hiểu Khê đem lại kinh ngạc li kì cho mọi người. (Chú ý: những tin này trích tập san Quang Du phát hành sau một ngày).
Trên sân trường, Minh Hiểu Khê không hiểu gì, ngơ ngác nhìn hai người con gái đang chặn trước mặt cô. Nghiêm túc mà nói, người chặn đường cô không phải là hai người, mà là một người con gái dáng liễu yếu đào tơ, mềm yếu, trắng nhạt như trăng. Ánh mắt cô ta nhìn chăm chăm vào Hiểu Khê, vừa căm hận vừa oán hận. Một cô gái khác giống như tùy tùng, gương mặt thanh tú, rụt rè, đứng che dù cho cô gái ở phía trước. Minh Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn trời. Dụi dụi mắt rồi nhìn, ánh sáng mặt trời hoàn toàn không gay gắt. Nói một cách khác, hôm nay không có nắng.
Tiểu Tuyền vỗ vỗ vào vai của Hiểu Khê: “Không nên quá kinh ngạc. Đó chỉ là người hầu của đại tiểu thư nhà người khác mà thôi”.
Minh Hiểu Khê thở phào nhẹ nhõm.
Hạo Tuyết than thở: “Chị Hiểu Khê, cô ấy đến tìm chị gây chuyện đấy!”.
Minh Hiểu Khê líu lưỡi. Một câu nói rất dài, may mà cô ta có thể đọc thuộc đến lưu loát như thế. Nhưng có người không hài lòng. Cô tiểu thư đó trừng mắt: “Một chút khí thế cũng không có!”.
Người hầu miệng câm như hến, hai chân run rẩy, rồi dùng hết sức la lớn: “Tiểu thư nhà tôi nổi tiếng nhất từ xưa đến nay! Gia truyền lâu đời nhất! Lịch sử hiển hách nhất! Địa vị cao quý nhất! Là người con gái đích truyền đời thứ 21 của gia tộc Cổ Thị 28 vị quan chức cao – Cổ Phi Anh tiểu thư!!”
“Âu!”.
“Chao ôi!”
“Ôi!”
Các học sinh của Quang Du muốn ói ra. Cổ Phi Anh tiểu thư này thật là lợi hại, mỗi lần tự giới thiệu gia đình nhất định làm “điên đảo” mọi người, cho dù đã nghe qua 7,8 lần cũng vậy. Minh Hiểu Khê trừng mắt, cố gắng nén buồn cười: “Hơ hơ… ngưỡng mộ đã lâu nay mới gặp”.
Cổ Phi Anh cười rất ngạo mạn: “Cô – biết thân phận của tôi không?”.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Nếu cô nhất định muốn nói, có thể ngắn một chút không?”.
Cổ Phi Anh liếc nhìn Hiểu Khê đầy khinh bỉ. Người hầu của Phi Anh đứng đỡ lời: “Tiểu thư nhà tôi là do nhà họ Phong đặc biệt chọn lựa, nhà họ Cổ chính thức đồng ý. Tức là sẽ trở thành vợ chưa cưới ưu tú tài giỏi, phẩm hạnh và học vấn của Phong Giản Triệt thiếu gia”.
Hạo Tuyết phẫn nộ la lối: “Không sợ mất mặt sao? Anh Triệt thừa nhận cô là vợ chưa cưới của anh ấy khi nào?”.
Ánh mắt khinh miệt của Phi Anh liếc xéo Hạo Tuyết, rồi nhìn chăm chăm vào Minh Hiểu Khê.
Hiểu Khê bụng bảo dạ: “Trời ạ, cô ta phải chăng đầu óc có vấn đề? Sao lắm chuyện thế nhỉ?”
Phi Anh bỗng bật cười, cất giọng khinh mạt: “Đúng là đồ hồ ly tinh”.
Hạo Tuyết kinh ngạc la lớn: “Cô đang nói hồ đồ gì đó?! Không được sỉ nhục chị Hiểu Khê!”.
Cổ Phi