
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 134508
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/508 lượt.
ủa Phong Giản Triệt hồi phục như xưa. Thật đúng là kì tích. Trình độ diễn tấu hiện giờ của Phong Giản Triệt như thế nào, phải chăng có thể khôi phục lại trình độ như trước, trở thành điều khó quên nhất của năm nay? Thời gian bán vé chỉ có ba ngày. Vé hiện đã hết sạch. Giá vé chợ đen được bán với vé trên trời mà vẫn không có mà mua.
“Nói xằng xiên bậy bạ!”, Tiểu Tuyền quăng tờ báo trong tay xuống, thở hổn hển: “Đúng là báo chí vớ vẩn, viết bậy viết bạ, không so sánh được với báo gốc của tập san Quang Du! Những tờ báo và đài truyền hình này có mắt như mù ấy nhỉ. Rõ ràng là do việc chăm sóc của Minh Hiểu Khê mới sáng tạo ra kì tích chữa bệnh cho Giản Triệt. Thế mà không thấy báo chí nào nhắc đến, lại còn nói Giản Triệt bị thương vì cứu một cô gái nào đó. Lạ thật, nhất định có vấn đề, có người giở trò ma quỷ. Như thế này chỉ có bác sĩ Susi được lợi”.
Minh Hiểu Khê cười khì khì, phản đối: “Như vậy không tốt sao? Chẳng lẽ phải để tên của mình lên để mọi người đều biết? Để đến khi đi chợ, mình cũng phải hoá trang kính đen, để tránh các kí giả bao vây, cuộc sống không thoải mái, như vậy mới thoả mãn sao?”
Tiểu Tuyền vỗ tay hưởng ứng: “Đúng thế! Như thế mới tốt! Đợi cậu nổi tiếng rồi, mình cũng có thể xuất bản sách, mang tên là “Minh Hiểu Khê mà tôi biết” hoặc “Minh Hiểu Khê thoát khỏi lưới thần bí” hoặc là “Câu chuyện của tôi và Minh Hiểu Khê không thể không nói ra”. Ái chà, số lượng bán nhất định đắt như tôm tươi! Hay tuyệt! Hay tuyệt!”.
Hiểu Khê cốc lên đầu Tiểu Tuyền, nói: “Còn mình sẽ viết trước một quyển sách, tên là “Kết cục bi thảm của Tiểu Tuyền!”.
Cả hai cùng cười phá lên.
Bỗng Tiểu Tuyền ngừng lại hỏi: “Tay phải của anh Triệt đã thật sự khỏi chưa? Có thể đàn được không?”
“Mình cũng không rõ”, Hiểu Khê đau khổ nói, “Cậu biết đây, mình không hiểu tí gì về âm nhạc. Nhưng mấy ngày trước, mình có nghe anh ấy kéo đàn phong cầm, thấy không kém hơn trước là bao nhiêu”.
Tiểu Tuyền gật gù, nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Có thể kéo được đàn phong cầm chắc chắn có thể đàn piano được. Nghe nói kĩ thuật cần thiết cho đàn piano rất cao, yêu cần sự linh hoạt đối với ngón tay đặc biệt nghiêm khắc”.
Hiểu Khê tròn mắt: “Thật không?”.
Tiểu Tuyền nói: “Đúng vậy. Mình cũng không rõ lắm đâu. Nhưng nếu Giản Triệt quyết định biểu diễn, chắc chắn cũng làm được”.
Hiểu Khê cười: “Vậy được rồi, quyết định của Triệt nhất định có lý”.
“Ơ, tại sao tên của buổi biễu diễn lại là “Lễ Vật” nhỉ?”, Tiểu Tuyền thắc mắc.
Hiểu Khê mắt chớp chớp: “Mình nghĩ chắc anh Triệt muốn coi đây là món quà tặng cho Hội nhi đồng bị máu trắng. Anh ấy quả là một người vừa lương thiện vừa tốt bụng”.
“Đồ ngốc!”, Tiểu Tuyền lườm Hiểu Khê một cái, “Cậu thật là ngốc nghếch, không hiểu chuyện tình cảm và lãng mạn gì cả. Giản Triệt yêu cậu thật là khổ”.
Minh Hiểu Khê tiu nghỉu như mèo bị dội nước: “Đang yên đang lành như thế sao cậu lại mắng mình? Lời của mình nói không đúng sao?”.
Tiểu Tuyền bực bội giảng giải: “Ngốc tệ ngốc hại. Cậu có hiểu tại sao buổi biểu diễn lại chọn đúng ngày hai mươi sáu không?”
Hiểu Khê nhăn trán suy nghĩ rất lung, rồi đáp: “Vì sao nhỉ? Hừm. Có gì đặc biệt đâu. Chắc tiện ngày nào thì anh Triệt làm ngày đó thôi”.
Tiểu Tuyền bực mình, hét ầm lên: “Ngày đó là sinh nhật của cậu! Cậu thật là ngốc đến hết thuốc chữa!” Rồi cô đấm mạnh vào ngực, dậm chân la lớn: “Tức quá đi mất! Tức đến ói máu! Hối hận quá! Đau khổ quá!!”.
Minh Hiểu Khê sững sờ, nhìn Tiểu Tuyền đang nổi giận, kêu to: “Cậu sao thế? Mình đoán sai thì sao nào? Làm gì mà cậu bực bội vậy?”.
Tiểu Tuyền vẫn điên tiết là to: “Mình muốn thử xem cậu rốt cuộc có quá ngốc không! Không ngờ cậu ngốc quá mức khiến mình phải kinh ngạc. Ngốc đến mức khiến mình phải ngạc nhiến”
Minh Hiểu Khê muốn nhịn mà nhịn không nổi, cuối cùng đưa tay ra bịt lấy cái miệng đang thao thao bất tuyệt như nước sông Hoàng Hà của Tiểu Tuyền. Cô khẽ gắt: “Hừm, cứ cho là mình ngốc đi, nhưng cậu cũng không được nói mình tệ đến vậy!”
Cơm tối đã làm xong. Nóng hổi, cơm canh thơm phưng phức dọn ra đầy cả bàn, khiến Mình Hiểu Khê thèm thuồng, tưởng như chảy cả nước miếng đến nơi. Cuối cùng cô không nhịn được, liền bốc trộm một miếng thịt, đút luôn vào miệng.
Hừ…! Ngon quá! Thật quá ngon! Ngon đến mức làm cho người ta thấy hạnh phúc không gì bằng. Phong Giản Triệt cởi tạp dề trên người ra, tay cầm nắm đũa, đi đến bên bàn ăn, ngồi đối diện với Minh Hiểu Khê. Anh chia đũa, đưa cho cô, nhắc nhở: “Sao em có thể dùng tay bốc thức ăn chứ? Nhìn tay bị dính đầy mỡ kìa!”.
Minh Hiểu Khê lè lưỡi: “Anh nhìn thấy rồi à, hi hi”, rồi cười rất ngại ngùng, “Điều này không thể trách em. Ai bảo anh làm thức ăn ngon như thế?”.
Phong Giản Triệt cười: “Đừng có khoa trương như thế. Em khen ngợi anh như thế sẽ làm anh kiêu ngạo đấy”.
“Vậy là kiêu ngạo à?”, Minh Hiểu Khê vừa ăn vừa nói, “Anh là người duy nhất có thể kiêu ngạo trên thế giới này!”.
Giản Triệt ngạc nhiên: “Vì sao?”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt, cười rất vui vẻ: “Vì anh là người xuất sắc nhất, tốt nhất trên thế