
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 134460
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/460 lượt.
gầy guộc của người đàn bà tội nghiệp, nói: “Thần kinh của cánh tay phải đã bị đứt nghiêm trọng. Tuy tôi đã nối lại được, song chỉ phục hồi được một số chức năng cơ bản trong cuộc sống như thay quần áo, xúc đồ ăn… Như vậy cũng nên mừng mới phải”.
Không khí trong phòng đông cứng và nặng trịch, ai nấy đều thấy khó thở. Chỉ riêng Giản Triệt rất bình tĩnh và thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Ông Phong bắt đầu cất tiếng, mí mắt ông giật liên hồi ra chiều rất kích động: “Bác sĩ… xin bác sĩ thương tình… phẫu thuật lại cho cháu nó… để phục hồi như xưa”.
Bác sĩ Susi cười nhạt, hờ hững xốc lại quần áo. Bác sĩ Thái Man gợi ý: “Hay là để tay khỏi hẳn, chúng ta sẽ chữa trị theo liệu pháp đặc biệt?”.
Ông chưa nói dứt câu thì bác sĩ Susi giễu cợt cắt ngang: “Anh nên nhớ rằng bác sĩ chỉ chữa được bệnh, không chống được số mệnh. Cánh tay của Giản Triệt vĩnh viễn không thể hồi phục được như xưa. Nếu tôi không phẫu thuật, cánh tay đó đã trở nên tàn phế. Đó là sự thật”.
Vầng trán của ông Phong đẫm mồ hôi, vừa lau mồ hôi, ông vừa khẩn khoản: “Xin bác sĩ giúp cho. Hết… hết bao nhiêu, tôi cũng chấp nhận”.
Bác sĩ Susi phá lên cười: “Anh nhầm rồi, tôi không làm vì tiền. Nếu không phải vì…”, nói tới đây ông nhìn thẳng vào Hiểu Khê đầy căm hờn, khiến cô hoảng sợ thụt lùi mấy bước. Mọi người đều biết tiếng tăm về tài năng của bác sĩ Susi đã nổi như thần. Rất nhiều người nguyện cống hiến gia sản để nhờ ông chữa trị nhưng vẫn vô phương vì không tài nào tìm được tung tích của ông. Nhưng thật kỳ lạ, khi mọi người đang tuyệt vọng nhất vì bệnh tình của Giản Triệt thì ông lại đột ngột xuất hiện, cứ như một giấc mơ.
Ông Phong đau đớn gào lên: “Trời ơi, lẽ nào đời lại oái oăm đến thế? Lẽ nào Triệt vĩnh viễn không thể đánh đàn hoặc vẽ tranh? Vậy nó sẽ sống sao đây?”.
Giản Triệt nằm trên giường bệnh, lặng lẽ mỉm cười thông cảm với cha mình, song đôi môi anh trắng bệnh không còn giọt máu. Phong phu nhân bỗng như hóa điên, lao phắt tới bên chồng, đấm đá ông và kêu gào: “Tại ông, ông là đồ súc sinh, tất cả tội lỗi ông gây ra, trời lại đổ lên mình con trai tôi. Chính ông đã hại nó”.
Ông Phong cũng mất hết lý trí, quên mất sự hiện diện của bao nhiêu người trong phòng. Ông nắm chặt lấy tóc vợ, quát to: “Tại bà, bà đã đẻ ra một thằng ngu, si dại, chết vì người khác”.
Thấy Phong phu nhân bị đối xử như vậy, Hạo Nam giận tới mức đỏ bừng mặt. Cậu quát to: “Bác Phong, buông bác gái ra”.
Lúc này, tóc tai Phong phu nhân xõa rũ rượi, khóe miệng rớm máu, gương mặt đầy dấu bầm đỏ bởi bàn tay phũ phàng của chồng. Bà vùng vẫy như kẻ điên loạn, ra sức cắn vào tay chồng la lớn: “Trả lại con trai cho ta. Trả lại con trai cho ta”.
Ông Phong đau đớn thét ầm lên: “Người đâu, lôi bà điên này ra”.
Lập tức mấy vệ sĩ không biết từ đâu xuất hiện, ra sức gỡ Phong phu nhân ra, lôi ra khỏi phòng. Chứng kiến cảnh đó, Hiểu Khê tức run tới mức mặt trắng bệch, môi run lẩy bẩy. Hạo Tuyết sợ hãi và khiếp đảm núp sau lưng cô. Bác sĩ Thái Man và y tá Cốc Mộc Tịnh cũng sững sờ như không tin vào cảnh tượng trước mắt. Chỉ có bác sĩ Susi là vẫn ung dung khoanh tay trước ngực, hờ hững như không có chuyện gì xảy ra.
Trên giường, mặt Giản Triệt trắng bệch như tuyết, mắt vụt tối sầm, anh quát lớn, giọng chắc nịch như mũi tên vút ra khỏi cây cung: “Buông mẹ tôi ra”.
Đám vệ sĩ chùn tay, dừng lại chờ lệnh. Ông Phong chậm chạp quay lại nhìn con trai, có vẻ bất ngờ về phản ứng bất thình lình của đứa con vốn phục tùng này. Nhưng rồi ông phẩy tay ra hiệu cho đám vệ sĩ tiếp tục lôi Phong phu nhân đi. Hạo Nam không còn kìm chế được nữa. Cậu nhảy tới chặn trước cửa ra vào, nhíu cặp lông mày xếch, giận dữ quát: “Bỏ Phong phu nhân ra”. Đám vệ sĩ dừng lại, quay lại nhìn ông Phong chờ lệnh.
Ông Phong tiến lên một bước, quan sát thiếu gia nhà họ Đông – người sẽ được hưởng toàn bộ gia sản giàu có nhất. Hồi lâu sau, ông nói bằng giọng nhún nhường: “Hạo Nam, ta coi cháu như Giản Triệt. Nhưng đây là chuyện của nhà họ Phong. Cháu không nên dính vào”.
Hạo Nam bướng bỉnh đứng nguyên tại chỗ, dậm chân quát lớn: “Nếu không buông Phong phu nhân ra, sáng mai trên tất cả các đầu báo lớn sẽ đăng tin xấu này. Tôi thề đấy!”.
Mí mắt ông Phong lại giật liên hồi vì bị kích động. Ông căm tức nhìn Hạo Nam hồi lâu rồi khẽ phẩy tay. Đám vệ sĩ buông Phong phu nhân ra và vội vã bỏ ra ngoài.
Hiểu Khê thơ thẩn đi trong hành lang của bệnh viện. Nơi đây yên tĩnh và vắng vẻ tới ghê người. Cô có cảm giác mọi người vừa xảy ra chuyện và mất tích hết, vứt lại bao nỗi đau buồn và cô đơn. Hành lang cứ dài hun hút như đi mãi không hết, trên đó chỉ vẳng lại tiếng chân của cô, lặng lẽ, đơn điệu. Chợt cô thấy bác sĩ Susi đang đứng hút thuốc. Cô tiến lại gần và hỏi: “Hình như bác sĩ muốn nói gì với cháu?”.
Bác sĩ Susi lạnh lùng hỏi: “Cô chính là bạn gái của Mục Lưu Băng phải không?”.
Hiểu Khê giật mình vì câu hỏi lạ, song vẫn đáp: “Đúng thế!”.
Bác sĩ Susi quay lại, nhìn xoáy vào mặt cô, gằn từng tiếng nói: “Vậy cô hãy về chuyển lời với Mục Lưu Băng rằng cánh tay của Phong Giản T