XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Có Ai Yêu Em Như Anh - Phần I

Có Ai Yêu Em Như Anh - Phần I

Tác giả: Minh Moon

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 134764

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/764 lượt.

Cho con xin một cái lỗ nẻ!!!
Buổi sáng mở mắt ra, Thảo Nguyên thấy một sự lạ. Hình như tối qua cô ngủ, vẫn để đèn hay sao mà trong phòng lại sáng choang thế này nhỉ. Ngẩn ra một lúc, cô mới hét ầm lên:
- Trễ giờ rồi!
Hóa ra không phải ánh điện, mà là đã chín giờ – sáng – bảnh – mắt – ra – rồi. Với tốc độ nhanh đến kinh hoàng, Thảo Nguyên lăn ra khỏi giường, va đánh uỵch vào mép bàn kêu “ối” một cái đau đớn, vừa xoa cẳng vừa vọt vào nhà tắm. Vệ sinh cá nhân, chải đầu, thay quần áo… hết đúng 10 phút. Cô rầm rập chạy xuống cầu thang, giày vẫn chưa thắt dây vì tay còn bận tranh thủ đội mũ bảo hiểm. Trước khi phi con xe Lead cồng kềnh ra khỏi nhà, cô còn kịp cằn nhằn với bà mẹ đang vui vẻ ngồi tuốt rau ngót:
- Sao mẹ lại không gọi con dậy?
Thang máy rùng rùng chạy lên tầng năm. Nguyên vừa đẩy cửa bước vào văn phòng đã chợt cảm thấy một không khí lạnh lẽo quái đản đang lặng lẽ bao trùm lấy mọi thứ, cứ như vừa có một cơn lũ đi ngang qua đây. Toàn bộ nhân viên đã bị cuốn trôi dạt đi đâu hết cả, chỉ để lại những dãy bàn ghế trống trơn. Quái lạ! Hay hôm nay được nghỉ mà không ai báo cho cô biết?
Lễ tân trực quầy đang ngồi xem tạp chí GF, thấy Nguyên cũng chả buồn nhìn lên:
- Sao hôm nay đi trễ vậy?
- Mọi người… mọi người… đâu hết cả rồi? – Nguyên hỏi lại.
- Ở phòng họp hết cả rồi. Hôm nay tân tổng giám đốc mới nhậm chức đến ra mắt, gặp mặt toàn bộ nhân viên.
Nhanh mà vào, không thì chết với ông Thái!
Thôi, tèo a huẩy rồi! Hóa ra sếp tổng đến công ty. Nguyên bộ sậu quan trọng nhất, nắm trong tay quyền sinh quyền sát của cả sếp của sếp của cô hôm nay cùng tề tựu về đây, thế mà cô, một nhân viên quèn dín quèn dịn lại dám đi trễ. Một giây, một phút thì cũng không sao, coi như chỉ mình cô bị trừ một phần ba ngày lương. Đây là đi trễ đến những một tiếng đồng hồ. Xui xẻo lại đúng dịp này, người trên tổng công ty biết được, chắc chắn làm giảm uy tín phòng quản lý nhân sự của Chi nhánh. Cô đã mang họa vào thân mất rồi.
Ném chiếc túi xách lên trên bàn, cô quày quả tiến đến phòng họp ở tầng trên. Sau khi hít vào thở ra ba bốn lần, Nguyên mới đủ dũng khí chạm tay vào cánh cửa. Được rồi! Được rồi! Không sao đâu mà. Cô sẽ vào thật yên lặng, sau đó lủi xuống hàng cuối, chắc sẽ không ai để ý đâu. Không có ai để ý đâu…
Cạch!
Nắm đấm cửa mở ra.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
A…. Sao không ai bảo cô là cửa phòng họp đang bị hư, mỗi lần mở ra lại kêu như bom nổ thế này?
Tiếng động như tiếng bom khủng bố không khí trang nghiêm trong phòng họp. Tất cả mọi con mắt đổ dồn về phía cửa ra vào, nơi có một con gián đang sợ đến mức dính bẹp dí vào tường. Con gián đó chính là Đặng Thảo Nguyên – một nhân viên duyên dáng mẫu mực của phòng kinh doanh. Lúc này, ánh mắt cô khiếp đảm nhìn liếc qua toàn phòng họp, bắt gặp cái nhìn tóe lửa của nữ trưởng phòng Ngọc Linh. Giám đốc Chi nhánh Ngọc Thái cũng đang trố mắt nhìn cô. Ở dãy ghế trung tâm là mấy người không quen, chắc từ tổng công ty đến. Ngồi giữa đám ấy là một ông già đạo mạo nhất bọn, chắc là tân tổng giám đốc, mắt nheo mày nhăn dáng vẻ chê trách làm đầu gối kẻ đi trễ run rẩy muốn khuỵu xuống. Một gã trẻ tuổi ngồi bên cạnh tổng giám đốc ung dung lướt Thảo Nguyên từ đầu đến chân, cái cằm rung rung giống như đang cố nín cười. Sau đó không nhịn được, cặp môi mím chặt vẽ ra thành một vòng cung duyên dáng.
Thiên hạ cũng bắt đầu xầm xì, chỉ trỏ. Như có linh tính, Thảo Nguyên cúi nhìn xuống bộ quần áo trên người. Ôi trời đất thiên địa ơi, cúc áo của cô… Trong lúc vội vã, cô đã cài lệch cúc áo. Hu hu hu… Xin ông trời ông địa ban cho con một cái lỗ nẻ nào to to một chút để con chui xuống giấu cái mặt mo này đi không thì nó bị nung chín mất. Thảo nào… Thảo nào lúc nãy chú bảo vệ bảo cô vào toa-lét. Hóa ra là chú ta nói cái toa-lét thật, chứ nào phải bóng gió gì. Cài lệch cúc thì chú nói là cài lệch cúc. Cái kiểu nhã nhặn Bắc kỳ của chú hại người ta mất mặt rồi. Hỡi ôi! Cô Thảo Nguyên đáng thương mặt đỏ như đít khỉ đã đánh dấu ngày thứ Hai đầu tiên của Tháng Sáu một cách hoành tá tràng như thế đấy!
*****
Từ giờ đến chết cũng nhớ anh mới là tổng giám đốc
Thảo Nguyên nằm gục trên mặt bàn. Thảm rồi! Số cô thực sự là thảm rồi. Cô sẽ trở thành trò cười cho toàn công ty, Chi nhánh 1 cũng sẽ làm trò cười cho toàn công ty.Trước mặt cô là màn hình vi tính đang mở một cái email được gửi từ chiều thứ sáu tuần trước, trong đó, trưởng phòng nhân sự đã nhấn mạnh:
“Toàn thể nhân viên Chi nhánh 1 công ty Thành Tín chú ý:
Sáng thứ hai, Tổng giám đốc Nguyễn Thế Phong cùng bốn nhân sự cấp cao của Tổng công ty sẽ đến thăm và họp cùng với toàn bộ nhân viên chi nhánh. Lưu ý, tất cả mọi người phải có mặt đúng giờ để đón tiếp đoàn khách quý. Không cho phép ai đi trễ, nghỉ hay bất cứ một trường hợp nào khác trừ khi có xét duyệt của Giám đốc Chi nhánh. Những ai không thực hiện: cắt thưởng Quý III.
Đính kèm là chương trình đón tiếp và một số lưu ý.
Ký tên:
Phan Ngọc Linh”
Thực quá đáng! Cái báo cáo số lượng hàng xuất cuối tuần khiến cho cô tối t