
Tác giả: Ức Cẩm
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341099
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1099 lượt.
ã khó ăn thì anh còn ăn làm gì?”
“Không ăn, chẳng lẽ bỏ phí?”
“…”
Cứ thế, dưới sức mạnh to lớn của sếp tổng, Đỗ Lôi Ty đang thao láo mắt nhìn anh ăn hết đĩa thịt bò “ khó ăn chết đi được.”
Ngay cả một mảnh vụn cũng không chừa lại cho cô!
Ăn xong, sếp tổng đại nhân lắc đầu, ra lệnh: “Bắt đầu từ mai, em theo chị Ngô học mỗi ngày một món.”
Tôi Muốn Tìm Việc
Mấy hôm ấy, tối nào Đỗ Lôi Ty cũng mơ thấy ác mộng.
Cô mơ thấy thịt bò trong nồi còn sống, vươn tay chân lao về phía cô, bóp cổ cô và hét: “ Cho mày nấu tao này! Cho mày nấu tao này!!!”
Mỗi lần tỉnh lại đều thấy sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Cứ lặp lại như thế, thần kinh yếu ớt của Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã suy sụp hoàn toàn.
Chính vì hôm đó nói sai mà Jason đã phải mặc chiếc áo ấy suốt tuần, dùng cơ thể để chứng minh đạo lý cổ xưa bất biến “gần vua như gần cọp”.
Bị phu nhân sếp tổng đi quanh, nhìn lên nhìn xuống, Jason có vẻ thiếu tự nhiên: “Phu nhân, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Jason, ngày nào anh cũng chạy sau sếp tổng, chắc mệt lắm?”
Jason ngần ngừ: “Không mệt! Có thể đi theo sếp tổng là vinh hạnh của tôi.”
Vinh hạnh? Đỗ Lôi Ty cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
“Sếp tổng, bây giờ không có ở đây, anh không cần nịnh hót đâu!” Vỗ vai Jason, Đỗ Lôi Ty nói giọng hào sảng: “Tôi thấy anh mặc áo này sắp khóc đến nơi, trong lòng nhất dịnh rất khó chịu phải không? Cũng khó trách, người như anh ấy rất ngang ngược, chưa bao giờ nghe ý kiến người khác, hễ gặp chuyện không vui là nổi cáu, trong đầu chỉ toàn là khối u nhọt của chủ nghĩa tư bản…”
“Phu nhân, phu nhân…đừng nói nữa.” Sắc mặt Jason có vẻ khó coi.
“Có sao đâu!” Đỗ Lôi Ty đang hứng, nào chịu để cắt ngang? Thế là cô tiếp tục thao thao bất tuyệt tố cáo sếp tổng. “Anh có biết sếp tổng quá đáng thế nào không?Anh ấy lại yêu cầu tôi ngày nào cũng luộc thịt bò cho anh ấy ăn! Anh ấy tưởng thịt bò là mỳ ăn liền chắc? Muốn luộc là luộc à? Qúa đáng hơn là anh ấy vừa chê dở lại vừa ăn hết, ăn xong còn nói tôi không tiến bộ, ngay cả một bát thịt bò cũng không biết nấu…”
“Phu nhân…” Jason sắp khóc!
Nhưng Đỗ Lôi Ty hoàn toàn mặc kệ, tiếp tục nói, nói đến khi kích động còn hoa chân múa tay biểu diễn, hại Jason đứng đó, đi không được mà đứng cũng không xong.
Đến khi cơn ấm ức của cô đã xả xong, Jason ú ớ không nói được tiếng nào.
“Sao nào, anh cũng cảm thấy rất quá đáng chứ gì?” Đỗ Lôi Ty hỏi.
“Qúa đáng thật.” Một giọng trầm trầm vang lên sau lưng tiếp lời cô.
“ Chính xác…” Đỗ Lôi Ty nói đến đó, rồi cứng đờ.
Sếp…sếp tổng đại nhân!!!
Đỗ Lôi Ty tự nhận ra chuyện lớn xui xẻo đã đến, máy móc quay người lại, trong lòng vẫn ôm ấp chút tia hy vọng: “Anh…đến bao giờ thế?”
Liêm Tuấn lạnh lùng đáp: “Đúng lúc em nói khối u nhọt chủ nghĩa tư bản.”
Đỗ Lôi Ty cả đời này chưa bao giờ hận mình đến thế, nói gì mà khối u nhọt của chủ nghĩa tư bản chứ? Nói chủ nghĩa xã hội có phải tốt hơn không? Bây giờ hay chưa, sếp tổng lại giận rồi!
(>_<)
Thế nhưng, ngoài dự đoán của Đỗ Lôi Ty, sếp tổng đại nhân lại không giận, không những không giận mà thái độ còn hòa nhã một cách bất thường.
“Mấy hôm nay em ở nhà nhiều thì đến bệnh viện thăm bà nội đi, bà rất thích em.”
“Vâng…” Đỗ Lôi Ty hoang mang gật đầu.
“Ngủ sớm, đừng lên mạng suốt.”
“Vâng…” Đỗ Lôi Ty tiếp tục gật đầu.
“Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Vâng…”
“Cái này, cho em.”
“Vậy anh đi đây.”
“Vâng…khoan đã!” Đỗ Lôi Ty bất giác tỉnh lại, thoát khỏi trạng thái đờ đẫn, Liêm Tuấn đã ra đến cổng. Cô vội đuổi theo, gọi với theo anh: “Anh đi đâu thế?”
Khu nhà rộng lớn, vẳng đến giọng nói gọn lỏn thản nhiên của sếp tổng: “Công tác.”
Công tác, công tác, công tác…
Từ đó vang vọng trong đầu Đỗ Lôi Ty rất lâu, sau đó cô bỗng tỉnh hẳn, sếp tổng đi công tác!!!
Khoảnh khắc đó, như thể mây đen u ám trên bầu trời bị quét sạch, ánh nắng rạng rỡ lại chiếu khắp nhân gian, Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy con đường đời ngập tràn bóng đêm lại rực sáng trở lại.
Tạm biệt nhé, bạn thịt bò!
Tạm biệt nhé, ác mộng!
Tạm biệt nhé, bị áp bức!
Đỗ Lôi Ty cười nhảm trong gió: Đỗ Lôi Ty đại vương ta lại trở về!
Gần như bay về phòng, Đỗ Lôi Ty bắt đầu lăn lộn trên giường, lăn xong lại đứng trên gối dựa nhảy chồm chồm, nhảy mệt rồi thì tiếp tục nằm lăn ra giường…
Điên cuồng như thế một lúc, cô bỗng dừng lại, một lát sau lại thấy ủ rũ.
Có khác gì với thường ngày khi sếp tổng đại nhân không có ở nhà?
Cũng thế thôi – ăn cơm, ngủ, chơi game!
Bực bội một lúc, Đỗ Lôi Ty quyết định tìm Chu Dao Phi buôn chuyện.
“Phi Phi, rảnh không? Chúng ta dạo phố đi.”
“Dạo phố?” Bên kia Chu Dao Phi kêu lên, “Đỗ Lôi Ty, cậu có tiền mua sắm, không có tiền trả nợ? Mau trả cho tớ tám xu tiền nước ngọt tháng trước cậu mượn tớ!”
Ti">Nói đến chữ đó, tâm trạng cao hứng của Đỗ Lôi Ty lại sa sút.
Sau khi cô dọn nhà đến đây đã trả phòng chung cư cho bà chủ, kết quả bà già hám lợi kia lại lấy lý do cô hủy hợp đồng để cắt xén hai tháng tiền nh