Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Cảnh Sát Đáng Yêu

Cô Cảnh Sát Đáng Yêu

Tác giả: Nhạc Tiểu Nữu

Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015

Lượt xem: 1341414

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1414 lượt.

ưởng tượng đến tình huống bản thân mình sẽ đối mặt, có lẽ ngay lúc mình về nhà hai người bọn họ đang vừa nói vừa cười, có lẽ bọn họ đã đi khỏi, có lẽ bọn họ đang thân thiết, cái tên Lý Thanh Lưu khốn kiếp đã kìm nén mấy ngày, hôm nay mới trở về. Có thể hay không... nghĩ tới đây, Lộ Phi Nhi bước nhanh hơn.
Mở cửa, TV trong phòng khách đang mở, là trận đấu mà Lý Thanh Lưu thích nhất. Sau đó, Lộ Phi Nhi thấy Lý Thanh Lưu, bên cạnh không có người nào, thậm chí trên người anh vẫn đang mặc bộ quần áo lúc cô rời đi. Lộ Phi Nhi cũng biết kiểu nghĩ này rất kỳ quái, nhưng mà cô chính là nhịn không được.
“Cô ta là chuyện quá khứ, cô ta chỉ muốn đến xem chúng ta.” Lý Thanh Lưu biết bản thân mình không thể không giải thích.
“Cô ta đâu?”
“Đã đi rồi, anh đã đuổi cô ta đi rồi.” Lý Thanh Lưu đang chờ đợi Lộ Phi Nhi làm khó dễ.
“Cô ta làm sao có được chìa khóa nhà chúng ta? Chẳng lẽ chỗ này đã từng là tổ ấm của hai người sao?” Lộ Phi Nhi nghĩ tới đây, cảm thấy bản thân mình thật sự muốn phá hủy nơi này.
“Em cũng biết bình thường anh rất ít khi trở về, lúc đi làm ở cục Cảnh sát mới chính thức chuyển đến. Cô ta chẳng qua chỉ đến đây ở nhờ, lúc đó đúng dịp cô ta đi công tác nên mới có chìa khóa nhà.” Lý Thanh Lưu vừa giải thích, vừa đi theo Lộ Phi Nhi vào thay quần áo.
“Vậy hành động hôm nay của cô ta là có ý gì, anh muốn nối lại tình cũ sao?”
“Cái đó đều đã là chuyện của quá khứ, em muốn anh phải nói như thế nào, chuyện quá khứ anh không có cách nào thay đổi được.” Cho dù Lý Thanh Lưu hy vọng có thể thay đổi, nhưng chính là không có biệp pháp.
“Cô ta vẫn sẽ còn xuất hiện nữa sao? Coi như không có sự tồn tại của em? Trực tiếp xông thẳng vào nhà em, coi nhà em thành nhà cô ta, coi chồng của em thành chồng của cô ta sao?” Lộ Phi Nhi lớn tiếng nói với Lý Thanh Lưu, Bành Ny Na, cái tên này bố mẹ anh cũng đã từng nhắc đến, Lộ Phi Nhi không thể không để ý.
“Cô ta sẽ không xuất hiện nữa.”
“Các người dự định sẽ gặp gỡ sau lưng em? Ám Độ Trần thương*?”
*Ám Độ Trần Thương: lén lút, vụng trộm.
“Em đã nói xong chưa? Anh nói, đó là chuyện của quá khứ, chuyện quá khứ anh không có cách nào thay đổi.” Lý Thanh Lưu nói xong, đi ra cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha, cứ như vậy mà đi ra ngoài. Lộ Phi Nhi đi theo anh ra ngoài, nhưng cô vẫn không ngăn cản anh.
“Anh tên khốn kiếp này, anh vẫn còn lý sự?” Lộ Phi Nhi nói xong, oa oa khóc lớn, cô vẫn luôn cảm thấy tình cảm của bọn họ rất hoàn mỹ, nhưng hiện tại đã bị phá vỡ rồi. Anh đã từng yêu thương người khác sâu sắc, hiện tại nhất định anh vẫn còn yêu cô ta, nhất định là như vậy.
Lý Thanh Lưu về đơn vị trước thời hạn, nhưng mà lần này đi chính là hai tháng, hiện tại bọn họ xem như là đang chiến tranh lạnh rồi. Một cuộc điện thoại cũng không có, Lộ Phi Nhi tức giận nên cũng không thèm để ý đến anh, trong lòng mình tổn thương nhưng tên khốn kiếp này lại không có cách nào nhận thức được.






Phương Mẫn và Bạch Mai là hai người bạn tốt nhất của Lộ Phi nhi, đều đã biết vợ chồng bọn họ cãi nhau rồi. Ý kiến của Phương Mẫn là, đàn ông thì không thể nuông chiều được, nhất định phải giáo huấn bọn một chút, nhưng ý kiến của Bạch Mai lại nói là, ai cũng đều đã từng có quá khứ, đó là chuyện không có cách nào thay đổi, cô ấy nói Lộ Phi Nhi đang cố tình gây sự. Đến bây giờ, Lộ Phi Nhi vẫn không có cách nào tha thứ cho anh, thậm chí còn nổi lên hoài nghi tình cảm của bọn họ. Bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc là Lý Thanh Lưu có thật sự yêu cô hay không, hoặc là nói người anh yêu nhất không phải là cô.
Lộ Phi Nhi và Phương Mẫn đứng ở ngoài hành lang cửa sổ mà ngẩn người, nhìn cảnh vật bên ngoài, nhưng trong lòng Lộ Phi Nhi vẫn nghĩ đến tên khốn kiếp Lý Thanh Lưu, anh thế nhưng thật sự nhẫn tâm, không gọi một cuộc điện thoại nào.
“Phi Nhi, đến đây, nhìn xem cái này là gì?” Bạch Mai vội vàng chạy tới, giống như phía sau có ai đang đuổi theo cô vậy.
“Làm sao vậy? Cho em nhìn cái gì?”
“Nhìn đi, là hoa Tường Vi*, không phải em đang nghi ngờ anh ấy có yêu em hay không sao? Em hãy gỡ từng cánh hoa xuống đi, đếm một cái là sẽ biết ngay.” Từ trong chiếc áo khoác trắng, Bạch Mai cẩn thận lấy ra một đóa hoa tươi đẹp màu hồng nhạt.
Nếu không thì tại sao nói Phương Mẫn là chủ chốt của phòng kỹ thuật chứ? Bông hoa này thu thập vô cùng xinh đẹp, cứ như thế mà người ta cho dán lên, lại nói Bạch Mai và Phương Mẫn tìm khắp tất cả các phòng lầu lqd trên lẫn lầu dưới, hỏi bọn họ có ai đưa tài liệu cho Phó cục trưởng Vương hay không. Cuối cùng các cô cũng đợi được. Sau đó, sự việc tiến hành tương đối thuận lợi.
Sau đó lại có người tố cáo, nói là hai người Bạch Mai và Phương Mẫn làm, Phó cục trưởng Vương hùng hổ ôm bồn hoa bảo bối của ông đến hỏi tội, chỉ có điều, rốt cuộc lúc này Bạch Mai cũng phát huy được một phần cơ trí của mình. Nghĩa chính ngôn từ nói:
“Sếp à, chứng cứ đâu? Nói chuyện là phải có chứng cứ.” Bạch Mai cười hì hì nhất định không thừa nhận. Cuối cùng, vẫn là Phương Mẫn phải hiến dâng quả hồ trăn*