
Tác giả: A Đào Đào
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341652
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1652 lượt.
hắn xông tới lại càng hoảng sợ, vẻ mặt lo lắng không yên nhìn về phía hắn, đôi con ngươi ướt át mỗi lần chớp động đều mang theo sóng nước long lanh.
Lục Tiến cảm thấy một luồng khí nóng không ngừng chạy từ lòng bàn chân lên, mỗi tế bào toàn thân đều đang kêu gào: Tôi muốn cô ấy! Tôi nhất định phải có được cô ấy! Tôi nhất định phải hoàn toàn có được cô ấy! Kéo cô gái không thuộc thế giới của mình này vào lòng bàn tay!
Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến toàn thân hắn đều đang căng cứng đến cực điểm!
Hắn bắt đầu trở nên bạo dạn hơn, hai tay cũng khôn rảnh rỗi nữa, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo dây váy bông của thiếu nữ xuống, bàn tay nóng bỏng chậm rãi trượt xuống bả vai mượt mà, trùm lên hai gò ngực ngão nghễ dưới lớp nội y, dùng bụng ngón tay thô ráp đầy vết chai của hắn vuốt ve nụ hoa non.
“Không” cô gái bị hắn hôn đến choáng váng thở dốc kinh hãi kêu lên thành tiếng.
“Không, xin anh buông tha cho tôi.” Ngực bị chơi đùa mang đến cảm giác lạ lẫm đáng sợ, loại cảm xúc này đã vượt xa sự hiểu biết của một thiếu nữ, cô không nhịn được khó chịu cầu xin.
“Đừng sợ, đi theo tôi, tôi sẽ khiến cho em sung sướng.” bàn tay non mềm khiến hắn phải trầm mê, hắn mút lấy nước mắt trên mặt cô, dán sát vào vành tai ẩm ướt mồ hôi của cô khẽ dụ dỗ.
“Tôi không muốn…” Khi hắn cúi người ngậm lấy hai nụ hoa thì thiếu nữ hoảng sợ hét lên, hoảng loạn như đang muốn đá văng hắn ra nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng linh hoạt áp chế.
“Tôi van xin anh! Đừng làm như vậy, hãy cho tôi một chút thời gian, tôi rất sợ, tôi thật sự rất sợ.” Thiếu nữ cô gắng kháng cự nhưng thân thể non nớt cũng đang dần trở nên nóng bỏng dưới sự trêu đùa lão luyện của hắn.
Không biết là vì sợ hãi thủ đoạn của hắn hay sợ hãi với phản ứng của mình mà rốt cuộc cô cũng không chịu đựng được nữa mà khóc thành tiếng.
Lục Tiến dùng hết khí lực toàn thân mới khiến cho mình ngẩng đầu lên, thả đầu lưỡi đang quấn lấy nhụy hoa của cô ra.
“Đừng sợ, tôi sẽ đối xử với em thật tốt.” Hắn kiệt lực đè nén dục vọng, trấn an cô bé bị lửa tình lạ lẫm dọa sợ.
“Hu hu anh đừng làm vậy mà.” Cô nghẹn ngào không thôi, bàn tay nhỏ bé đẩy lồng ngực trần trụi của hắn ra, toàn bộ lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi của hắn.
“Nhớ cho kĩ em là của tôi! Em phải sinh con cho tôi, ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn cũng không được rời khỏi tôi!” Lục Tiến thở hổn hển, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn chằm chằm hai đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ của cô, nặng nề nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ.
“Tôi hix hix tôi ngay cả dì cả còn chưa có, tôi chưa thể sinh con cho anh được, anh hãy cho tôi một ít thời gian, tôi xin anh!” Sơ Vân đã sợ không nói nên lời, chỉ cầu xin hắn buông tha cho cô.
Cô bị hắn ép sát vào tường, mỗi một tấc da thịt đều cảm nhận được sự vội vàng của hắn. Đôi cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy cô cùng phần nhô lên trước bụng của hắn nói cho cô biết thân thể người này đang trong trạng thái hưng phấn, lúc nào cũng có thể nuốt cô vào bụng, ngay cả xương cũng không chừa.
Lục Tiến nhìn cô chằm chằm, mũi không ngừng thở hổn hển, phần dưới bụng căng cứng sắp nổ mạnh. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ phải đè nén dục vọng như vậy. Nhưng cô thật sự quá non nớt, thậm chí dì cả còn chưa có.
Trong không khi nặng nề lại mập mờ, phòng cách vách truyền đến một tiếng kêu đau đớn! Sau đó là tiếng kêu, tiếng khóc, tiếng nghẹn ngào của cô bé kia, còn có cả tiếng trấn an mơ hồ của đàn ông.
Sơ Vân lập tức mở to mắt! Đó là tiếng của Tiểu Huyên!
“Tiểu Huyên!” Sơ Vân kinh hãi gọi, đẩy ra thật mạnh cánh tay đang chắn ngang tai định chạy ra ngoài!
“Anh làm gì thế! Anh thả tôi ra!” Cánh tay sắt của Lục Tiến thoải mái chụp tới, kìm chế thân thể cô.
“Anh là đồ khốn…rõ ràng anh đã hứa với tôi, anh đã hứa với tôi…” Sơ Vân nước mắt đầy mặt, như đang nổi điên không ngừng đánh hắn.
“Chỉ có như vậy con bé mới có thể sống sót ở đây, hiểu chưa!?” Lục Tiến kìm lấy cánh tay cô, nhíu mày trả lời.
“Không!!! Con bé chỉ là một đứa trẻ! Các người đều là súc sinh! Các người không phải là người!” Cô khóc nghẹn ngào, từng giọt nước mắt lăn xuống gò má, đôi mắt to vốn chỉ có ảnh ngược của hắn giờ phút này hoàn toàn biến thành thống hận cùng tuyệt vọng.
“Thả tôi về nhà! Tôi ghét nơi này, tôi ghét anh….”
Một bàn tay to lớn kìm lấy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, dường như đã kéo cô lên khỏi mặt đất, “Tôi cho em một cơ hội thu hồi lại lời vừa rồi.” Lục Tiến dán lên gương mặt kiều diễm đau đớn của cô, âm trầm gầm nhẹ.
Cô chảy nước mắt, cắn chặt môi sau đó nhắm mắt lại không nhìn hắn.
Cánh tay sắt buông ra thật mạnh, cô lảo đảo ngã trên mặt đất, sau đó một bàn tay to lớn từ phía sau nắm lấy mái tóc dài của cô, ép khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngẩng lên. Khuôn mặt điển trai của hắn dán lên mặt cô, đôi môi mỏng phun ra hơi thở âm trầm bên tai cô, “Cô bé ngoan, tôi dẫn em đến đi địa ngục chân chính.” Nói xong, Sơ Vân bị hắn xách lên, mang xuống lầu hai.
Binh lính canh giữ bên ngoài còn chưa kịp chào hỏi thì Lục Tiến đã mang theo cô