
Tác giả: A Đào Đào
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341540
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1540 lượt.
ng sức cắn đầu lưỡi của mình, ép mình bình ổn lại hơi thở hỗn loạn.
“Rầm…” khóa sắt bị kéo ra, gã đàn ông thấp bé vừa rồi chui đầu vào cửa nhỏ. Trong không gian nhỏ hẹp, bốn cô gái vẫn giữ tư thế lúc nãy, hơi thở vững vàng, không có gì thay đổi.
Trong tay người đàn ông cầm một bình nước khoáng đã mở nắp, gã đi vào trong góc, đưa tay kéo một cô gái phía dưới gã lên, dốc bình nước vào miệng cô gái, tưới vào mấy ngụm sau đó nâng đầu cô gái lên, cô gái vô thức nuốt toàn bộ nước xuống, cứ như thế, gã đàn ông thuần thục đút nước cho hai cô gái khác.
Đến lượt Sơ Vân, gã đàn ông tóm lấy Sơ Vân từ trên mặt đất, để nửa người cô dựa vào mình sau đó từ phía sau bắt lấy cằm cô, để bình nước vào sát miệng cô và rót vào, sau đó lại nâng đầu cô lên, bịt mũi lại. Toàn thân cô gái mềm nhũn, vô thức nuốt hết nước trong miệng vào.
Gã đàn ông hài lòng để cô xuống mặt đất, đứng dậy thuận tay vân vê bộ ngực non mềm của cô, sau đó liếm láp môi chui ra khỏi cửa.
“Két két” bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng khóa cửa.
Gã đàn ông lui ra ngoài kéo mấy lồng sắt nhốt gà ngăn trở cửa nhỏ, dần dần phía sau thùng xe chỉ còn lại mấy lồng sắt nhốt gà được sắp xếp chỉnh tề, khắp nơi trên sàn đều là thức ăn gia cầm cùng phân và nước tiểu, ai cũng không ngờ tới đằng sau những chiếc lồng sắt bẩn thỉu này lại giam giữ mấy thiếu nữ bị tẩm thuốc mê.
Đến khi bên ngoài thung xe vang lên một tiếng “rầm”, sau khi cửa xe bị đóng lại Sơ Vân bắt đầu nôn mửa liên tục. Cô cuộn mình trên mặt đất, nâng cánh tay mềm nhũn lên cố gắng nhét ngón tay vào cổ họng mình.
“Ọe!” Mỗi một lần nôn mửa trong cổ đều tuôn ra một ít nước mang theo vị thuốc. Sơ Vân khó chịu đến chảy cả nước mắt, cô dùng sức nghiêng đầu nôn hết nước xuống đống rơm trên mặt đất. Đến khi không nôn ra nước nữa cô mới rút ngón tay ra khỏi cổ hỏng, chảy nước mắt thở gấp.
Xe nhanh chóng khởi động, lắc la lắc lư rời khỏi rừng cây vắng vẻ, xóc nảy vài cái rồi chạy ra đường lớn.
Tuy đã nôn hết đại bộ phận nước ra nhưng thuốc mê còn lại vẫn làm cho Sơ Vân cảm thấy đầu mơ mơ màng màng. Mấy cô gái còn lại bởi vì tác dụng của thuốc mê mà vẫn còn ngủ.
Chiếc xe tải lớn nhìn bên ngoài rất giống xe vận chuyển gia cầm đang dần dần đi về phía thành phố lân cận.
Cuộc kiểm tra đáng sợ
Rạng sáng, một chiếc xe tải cũ màu xanh chầm chậm chạy vào thành phố K.
Nhân viên trạm thu phí nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở ghế lái có gương mặt thật thà, gã đàn ông bởi vì lái xe đường dài mà có vẻ mệt mỏi, mắt gã thấp bé ngồi ở ghế phó lái cũng nổi lên tơ máu, ngồi phía sau còn có hai người đàn ông mặc quần áo lao động, thỉnh thoảng lại ngáy một tiếng.
Nhân viên thu phí đồng tình lắc đầu, vội vàng thu phí rồi đưa biên lai sau đó cho đi.
Xe chậm rãi tiến vào con đường quốc lộ của thành phố, sau đó lại đi vào một con đường lớn khác dẫn ra ngoại thành. Xe càng ngày càng ít, thỉnh thoảng trên con đường lớn chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu của gia cầm. Thỉnh thoảng gã đàn ông thấp bé lại quan sát bốn phía qua kính chiếu hậu xem có chiếc xe nào đang theo dõi phía sau không.
Sơ Vân gọi vài tiếng rồi đành từ bỏ, trong bóng tối, cô ngẩng đầu lên nhìn lỗ thông gió trên trần xe.
Quá nhỏ, hơn nữa lại nằm trên mui xe, bây giờ là buổi tối, muốn dựa vào cửa thông gió này để kêu cứu là không thể.
Làm sao bây giờ?
Một cảm giác sợ hãi lại dâng lên trong lòng, Sơ Vân cuộn chặt mình lại. Giờ này chắc mẹ và mọi người đã biết cô mất tích, nhất định đã báo cảnh sát tìm cô. Cô chỉ có thể chờ đợi người đến cứu, chờ đợi cơ hội chạy trốn.
Đến khi xe dừng lại, lòng Sơ Vân nhảy dựng lên, tranh thủ nằm lại chỗ cũ.
Cửa khoang xe nhanh chóng truyền đến tiếng mở cửa, tiếp theo là âm thanh vận chuyển lồng sắt. Sau đó, cánh cửa nhỏ gần trong gang tấc phát ra tiếng mở khóa.
Sơ Vân dằn xuống tâm trạng thấp thỏm lo âu, cố cuộn mình giữ nguyên vị trí.
Gã đàn ông thấp bé chui vào, ôm lấy từng cô gái đang nằm trên mặt đất, sau đó đưa ra ngoài. Gã đàn ông bên ngoài nhận lấy rồi truyền xuống cho người đang chờ dưới xe.
Sơ Vân căng thẳng nhắm mắt lại, giống như mấy cô khác đang hôn mê khác, không có bất kì phản ứng nào khi bị đưa xuống xe.
Dưới ánh sáng yếu ớt, mấy gã đàn ông hoặc bế hoặc vác mấy cô gái nhanh chóng đi vào cửa chính của nông trường.
“Rầm” một tiếng, cửa xe bị đóng lại, bọn chúng đi thật nhanh vào khu nhà máy.
Đi qua khu nuôi gà 24h đều không tắt đèn, từng người theo cầu thang đi xuống căn hầm bí mật nằm khuất trong góc nhà máy.
Sơ Vân lặng lẽ mở hé mắt ra, nhanh chóng nhìn lướt xung quanh xuyên qua mái tóc dài rủ xuống, cầu thang rất chật cũng rất khó xoay người, hai bên đều là xi măng, gã đàn ông vác cô phải dùng một tay chống vách tường hơi nghiêng người mới có thể từng bước một đi xuống cầu thang.
Bọn họ vào một gian phòng được chất đống thứ gì đó, hàng loạt khung hàng dựa vào tường đã bị kéo ra, lộ ra sau khunh hàng là một cánh cửa sắt đã rỉ sét, lão già gầy còm đang đứng