
Tác giả: Phong Cảnh
Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015
Lượt xem: 134619
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/619 lượt.
Một đôi chân thon dài mang đôi giày đế bệt, bộ dáng gấp gáp tiến vào đại sảnh xí nghiệp Hàn thị ,thân hình xinh đẹp vận trang phục hồng phấn sắc sảo, đứng trước cửa thang máy tao nhã bước vào, một nam trợ lý ngoại hình không thể nào bắt bẻ được đi theo cô phía sau, chỉ còn thiếu chưa trình diễn tiết mục “Carmen”*.
Cô tiến vào thang máy, bên trong mọi người liền tự nhiên yên lặng không nói. May mắn cô gái xinh đẹp thân hình duyên dáng vẫn không ngừng cầm di động nói chuyện, không rảnh để ý tới mọi người, nếu không sợ bọn họ ai cũng bị loại khí thế bức người của cô dọa chết mà kinh sợ hô to “Ngô hoàng vạn tuế”.
-“Đúng vậy, thực có lỗi, có thể cho tôi cùng tổng tài Carter trực tiếp nói chuyện được không? Cùng quý công ty hợp tác, tôi quả thật có mời tổng giám đốc trực tiếp ký ước, về phần vì sao anh ấy cuối cùng lại ký hạ thương phẩm của công ty Đông Nam Á thì tôi sẽ cùng tổng giám đốc xác nhận lại. Để cho quý công ty chịu tổn thất, thật vô cùng có lỗi……”
Cửa thang máy mở ra, điện thoại cũng vừa chấm dứt. Hàn Thấm đối với những người khác làm như không thấy, bước ra ngoài cửa, một bên hướng trợ lý La Tân nhíu mày.
La Tân lập tức hiểu ý mở miệng nói: “Phó tổng, kế tiếp là công ty Phi Mã nước Mỹ , kế tiếp chúng ta còn phải liên lạc…”
La Tân sảng khoái trực tiếp trả lời, “Năm trước mới có công ty vì thương phẩm đại lý công ty Đông Nam Á đó mà đóng cửa, lần này tổng giám đốc ký ước kim ngạch không nhỏ ,khả năng sẽ ảnh hưởng tới hoạt động buôn bán sáu tháng cuối năm, thảm nhất là bồi thường danh dự thương nghiệp, về sau nếu muốn ký hiệp đàm với công ty quý quốc, chỉ sợ rất khó.”
Hàn Thấm chỉ có thể mở to mắt trợn trắng. Cô rất muốn nổi bão, nhưng đối tượng nên bị giết đã cao chạy xa bay, không thể đem tức giận ra trút lên người cấp dưới.
-“Anh biết không? Ngày hôm qua vị Hàn tổng giám đốc vĩ đại sau khi ký xong hiệp ước , Hàn chủ tịch càng vĩ đại hơn lập tức liền gọi điện thoại cho tôi.Ông ấy hổn hển mắng tôi, muốn tôi mau chóng giải quyết vấn đề này, giống như họa là do tôi gây ra.” Cô phiền chán lật xem một đống công văn chồng chất như núi.“Chính con mình gây họa, anh ta lại còn thoải mái đi nghỉ phép, Hàn chủ tịch thế mà nói cũng không nói đến một câu. Anh nói, dựa vào cái gì tôi muốn tiếp nhận việc này?”
-“Bởi vì cô còn có giá trị lợi dụng, phó tổng”. La Tân thẳng thắn nói, hắn cũng không quen nhìn đôi cha con kiêu ngạo kia.
Hàn Thấm trầm mặc. Cô ở xí nghiệp Hàn thị làm trâu làm ngựa, không ai cảm kích cô , ngược lại đem những việc cô làm hết thảy trở thành đương nhiên. Cô tin tưởng chính mình có năng lực, lại bị ba cản tay cùng anh trai ích kỷ, ở trong công ty buộc tay buộc chân, năng lực không thể phát huy hết.
Nói thực ra, cô cảm thấy chính mình vì xí nghiệp Hàn thị, thậm chí vì Hàn gia đã làm quá nhiều, nếu không vì em gái Hàn Ngữ tâm tính thiện lương sắp tốt nghiệp đại học, ở nhà cũng gặp cảnh khốn cùng, cần cô nhiều hơn quan tâm , chăm sóc, cô đã sớm rời đi cái nơi làm trái tim cô băng giá này ,để rồi bắt đầu lại từ con số không.
Nghĩ đến còn có vài cuộc điện thoại cần gọi ,hơn nữa muốn giải thích cần phải ăn nói khép nép, mà người khởi xướng việc này hết thảy lại hoàn toàn không đếm xỉa đến, cô càng nghĩ càng bực.
-“La Tân, anh nói đảo Bali khả năng xảy ra sóng thần là bao nhiêu?” . Tốt nhất đem tên phá gia chi tử kia cuốn đi, sau đó cô có thể giả vờ làm như không tính toán hiệp ước Đông Nam Á gì hết.
-“Vài năm trước sóng thần ở Nam Á đã yên không thấy xuất hiện, tôi tin tưởng khả năng xảy ra là rất thấp”. Suy nghĩ một chút, hắn lại bổ sung thêm: “Gặp phần tử khủng bố đánh bom công kích còn có vẻ có thể. Bất quá, phải làm cho công ty Đông Nam Á bên kia có thể nhận lời giải thích hợp lý mới được.”
Hàn Thấm tức giận trừng mắt nhìn hắn. Này không phải nói cũng như không nói hay sao?
La Tân làm như không thấy, mở giấy ghi chép trên bàn cô, bình thản đưa tới trước mặt cô. “Còn có, thư ký Trần nhắn lại, chủ tịch hôm nay đã đánh ba cuộc điện thoại đến, nếu đảo Bali gặp chuyện , số lượng điện thoại khả năng sẽ tăng đến ba mươi cuộc gọi.”
Muốn cô hiện tại gọi điện trả lời? đều không có cửa. Hàn Thấm vô cùng xem thường nhưng chỉ có thể thở dài.
-“Được rồi! Kế tiếp muốn gọi cho công ty ở nước Mỹ nào? Trâu rừng vẫn là con ngựa hoang…”
Bị một ngày tức giận, hơn nữa bị phụ thân không có đạo lý mắng một chút, Hàn Thấm mới có thể từ cái ghế công việc trói chặt đó mà rời đi .
Buổi tối mười hai giờ, thật sự là một thời gian rất tốt, có mấy ai làm cho gia đình như cô , ở xí nghiệp nhà mình công tác, hoàn toàn không có đãi ngộ của hoàng thân quốc thích, có khác gì công nhân viên chức hay chú chó nhỏ .
Lái xe về nhà? Không, cô không có hứng thú trở về cùng lão cha mắt to mắt nhỏ trừng nhau. Nhìn chồng công văn cao vút chưa xử lý, trong đó bao hàm công việc của Hàn Phong, có thể làm Hàn thị xí nghiệp chịu tổn thất, cô còn có loại ý nghĩ xúc động muốn thét chói tai.
Không hề nghĩ nhiều, tay lái vừa chuyển, cô lái xe tới cửa hàng tiện lợi, mua mấy