
Tác giả: Gián Kêu Oai Oái
Ngày cập nhật: 04:35 22/12/2015
Lượt xem: 134904
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/904 lượt.
r>"- Hửm?
" Tôi nhướn mày. Muốn giúp thì giúp đại đi, còn làm duyên làm dáng, rõ lằng nhằng!
"- Nhìn lưng cô Hùng kìa!
"
Tôi nhăn mặt, cụt hứng:
"- Nhìn cái đầu cậu, trên lưng cô ý có dán phao hay sao mà phải nhìn chứ?
"
"- Thì đúng là như vậy mà.
" Cậu ta tỉnh bơ đáp.
Tôi!
Lập tức!
Lia mắt sang tấm lưng kiêu kì của cô Hùng!
Trên đó, chễm chệ một tờ phao được dán hết sức đẹp mắt, hết sức tinh tế. Kẻ nào nội công ghê rợn thế nhỉ?
Tôi ngửa mặt cười, hôm nay nếu trúng số tôi cũng chẳng ngạc nhiên đâu!
Thế là, nếu có ai tình cờ đi ngang qua lớp 11A3 sẽ thấy một cảnh tượng hết sức quái dị: Cô giáo đi đến đâu, ánh mắt học sinh hau háu nhìn theo đến đó...
Được một lúc, sau khi cô Hùng đi ngang chỗ tôi khoảng 4 lần, đột nhiên tờ phao bị tróc ra!!!
Ố ố ố!
Cả đám kinh hoàng nín thở nhìn nhau.
Một cơn gió mạnh hồn nhiên thổi qua, tờ phao trên lưng cô cũng hồn nhiên đáp xuống....
Đáp xuống bàn của tôi!!!
Tôi có cảm giác như đang đặt mông trên một tổ kiến lửa, lo lắng bứt rứt đến tê liệt, chưa kịp có biện pháp thủ tiêu tờ phao thì....
Cô Hùng từ từ xoay người lại....
Thời khắc thập tử nhất sinh, cơ hồ như bản năng của tôi đã trỗi dậy. Thế là, túm lấy phao, ném sang bên cạnh, trúng đâu thì trúng, ai xui lão nương mặc kệ!!
"- Á à....
" Giọng nói khủng bố của cô Hùng vang lên.
Tôi cầu trời khấn phật, lạy ông Địa ông Thọ ông Táo, cùng tất tần tật những vị thần biết và chưa biết tên, cho tôi qua ải đi sau này tôi sẽ học bài mà!
"- Hán Khanh, vào lớp mới chưa được bao lâu, đã gian lận thi cử rồi?
"
Giọng cô giận dữ nhưng vẫn mềm mỏng đến toát mồ hôi. = =
Í, tôi thoát rồi!!
Đang cười sung sướng, đột nhiên nhìn sang bên cạnh, hình như lúc nãy tôi đã hồn nhiên ném phao sang bàn của bạn Hán Khanh gương mẫu bên cạnh....
Đôi mắt hắn ta như có lửa cháy tí tách, nhìn tôi căm hận.
Tiêu rồi, nếu hắn nổi khùng khai tên tôi và đám con trai trong lớp bày trò, thì tiêu chắc rồi.
Nhưng, sự việc lai không như tưởng tượng.
Sau khi bị tịch thu bài, Hán Khanh ngoan ngoãn theo cô Hùng xuống phòng Giám thị viết bản kiểm điểm, tuyệt nhiên không hé răng.
Chỉ là trước khi ra khỏi cửa lớp, hắn nhìn tôi một lúc với cặp mắt có hình giá treo cổ, trên trán mang một thông điệp: cậu teo rồi cưng ạ. -_-
-------- Tóc tôi dựng đứng -----
Cuối cùng, giờ kiểm tra cũng kết thúc.
Khi cô Hùng ra khỏi lớp một lúc, đột ngột có tiếng hét của Mì Xào Giòn:
"- Thắng ơi hình như mày làm phao nhầm rồi!
"
Thắng - tên cậu con trai cả gan ịn phao lên lưng cô Hùng, gầm lên:
"- Đừng hòng doạ tao. Đừng có đùa!
"
Mì Xào Giòn nét mặt thê thảm như bãi phân mèo, lắc đầu chìa quyển sách giáo khoa ra chỉ chỉ.
Thắng nhìn một lúc, sau đó kêu
"trời
" một tiếng rồi bất tỉnh.
Hay nói đúng hơn, là cả lớp cùng nhau lăn ra bất tỉnh.
Từ đó trở đi, ai nhắc đến từ phao là thế nào mặt tôi cũng chuyển sang màu xám ngoét. Thật ra học bài kĩ lưỡng, chính là cách có điểm
"10
" dễ dàng nhất.
Và rồi, trời ơi, tôi còn đắc tội với anh bạn Hán Khanh ngồi bên cạnh nữa... Hắn ta sẽ trả thù tôi rất thê thảm, chiều nay về nhà, chắc tôi phải cuốn gói sang biên giới trốn mất thôi.
Tội lỗi, tội lỗi, haizzz.
Thật không may, lần này trực giác tôi lại rất đúng. Sau này, tôi đã bị anh bạn đó trả thù đến sống dở chết dở, khốn khổ cùng cực...
Oan gia ngồi cùng bàn, chẳng chóng thì chầy cũng có hoạ lớn, câu nói đó rõ ràng là dành riêng cho sự kiện đáng ghi nhớ này...
Haizzz...“- Khiết Du, não cậu rõ ràng không có nếp nhăn.” Hán Khanh cười thô bỉ nói.
..................
“- Nói!!!”
“- Tớ không biết, đánh chết tớ cũng không biết!!!”
“- Rắc rắc rắc!!!”
Vào giữa giờ ra chơi, từ trong lớp 11A3 bỗng vọng ra những tiếng động dị thường.
Đám con trai đứng xung quanh nhìn nhau lắc đầu. Bạn trẻ này thật sự trình độ quá thấp kém.
Khoé miệng tôi cong thành một nụ cười ngọt ngào, nhìn kẻ đang co rúm trước mặt:
“- À há, rốt cuộc cũng chịu thừa nhận. Trẻ ngoan không nên nói dối, như thế là rất hư, đúng không?”
Mì Xào Giòn toát mồ hôi lạnh, máy móc gật đầu:
“- Là tớ, tớ làm. Không liên quan gì đến mấy tên kia…”
Tôi đưa tay xoa xoa mái tóc xoăn tít của Mì Xào Giòn, híp mắt nói:
“- Tiểu anh hùng, rất có chí khí.”
Mì Xào Giòn: “………….”
Đầu Đinh biến tiếng cười khùng khục thành một tiếng ho rất nghệ thuật.
“- Vậy, nếu thật sự thủ phạm là cậu…” Tôi mân mê mẩu thước gãy, giọng nói ém xuống thành dịu dàng đến quái dị…
Bọn con trai xung quanh chắp tay cầu nguyện cho linh hồn của Mì Xào…
“- Thì mau phun ra, kẹo cao su đó cậu mua ở đâu?” Tôi cười toe toét.
Mì Xào Giòn ú ớ…
Ô ô ô… Cô ấy hỏi nguồn gốc của mớ kẹo đó, chẳng lẽ là định đến đốt cửa hàng? Trả thù cho Hán Khanh? Mới gặp có một ngày mà họ đã tình sâu nghĩa nặng như vậy, thật sự Mì Xào mắc tội khi quân rồi – Đám con trai thâm thuý nhìn nhau.
Bằng chất giọng run run, Mì Xào Giòn nhìn tôi, mắt ầng ậng