
Tác giả: Phạm Dung
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 134304
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/304 lượt.
phải bạn trai của tôi, hắn là con trai của mẹ nuôi tôi, từ nhỏ đã đối với tôi rất tốt."
"Phải không?" Lộ Dịch Sĩ kinh ngạc nói: "Tôi còn tưởng hai người là người yêu."
Cô trước mắt còn chưa có bạn trai. Chờ cho đến lúc chính thức tiến vào F&R, sau đó cô sẽ lấy kết hôn làm tiền đề mà kiếm bạn tra, dĩ nhiên đối phương phải là con nhà giàu. Cô kiên quyết muốn như vậy.
Chỉ cần thoát khỏi nghèo khó dù cho muốn cô bán đi nhân cách cô cũng tình nguyện.
Còn về Mạnh Dật Phi... thì coi như hắn là bạn tốt mãi mãi.
Trên đường đi buồn chán, Lộ Dịch Sĩ bắt đầu cùng cô tán gấu về chuyện nhà, "Cô kỳ vọng gì về tương lai ?"
"Trở thành nhà thiết kế của F&R."
"Sau đó thì sao?" Trở thành nhà thiết kế lớn? Lộ Dịch Sĩ suy nghĩ. Đây là điều mà tất cả nhà thiết kế nào cũng mơ ước.
"Sau đó cô gắng câu rùa vàng."
Hả? Lộ Dịch Sĩ không biết nên phản ứng thề nào. Hắn chần chừ hỏi: "Rùa vàng? Ý của cô là sao?"
Uông Mỹ Lệ nghiêm túc trả lời: "Chính là con nhà giàu, chính là thái tử sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng. Mục tiêu cuối cùng của tôi chính là kết hôn với người giàu."
Lộ Dịch Sĩ cảm thấy không biết khóc hay cười. Bình thường phụ nữ ham làm giàu luôn giấu giếm tâm sự, chứ không có như cô lớn tiếng nói mình ham giàu."
"Ừ ta rất hiếu kỳ, vậy tại sao cô không có hy vông co được tôi?" Dù gì hắn cũng là nhà thiết kế nổi tiếng chạm tay có thể bỏng, bình thường phụ nữ ham tiền vây quanh hắn không ít. Nhưng cô không chút nào kín đáo đem bọc lộ ra, cô chủ yếu không suy tính qua hắn.
"Anh không đủ là có tiền."
Một câu nói làm cho Lộ Dịch Sĩ á khẩu không trả lời được, hắn không phục oa oa kêu to: "Tôi không đủ có tiền? Cô biết tiền lương của tôi hàng năm bao nhiêu không? Nói ra sẽ hù chết người đó!"
Uông Mỹ Lệ mỉm cười, "Nhưng mà anh phải dựa vào tiền lương sống qua ngày, không làm việc sẽ không có tiền. Tôi chính là muốn gia tài bạc triệu không lo thiếu thốn." Nếu như dựa vào tiền lương để sống qua ngày vậy cô sẽ tự chính mình cố gắng làm việc không cần tìm đàn ông có tiền làm gì.
"Cô biết tôi không có nhà sao? Biết đâu cha của tôi cực kỳ giàu."
Uông Mỹ Lệ kiên nhẫn giải thích: "Toàn thân anh chỉ có F&R."
"Cái này có lỗi sao?" Lộ Dịch Sĩ lại không phục, "Trong khi những doanh nhân nổi tiếng quốc tế đều mặc trang phục F&R của chúng ta, thân là nhà thiết kế trưởng của F&R, tôi mặc quần áo của chính mình có gì không đúng?"
"Tôi không phủ nhận F&R là thương hiệu nổi tiếng, nhưng là mỗi loại thương hiệu có một sản phẩm nổi tiếng nhất định, chẳng hạn như vậy. Thông thường mà nói như CD là khăn lụa, túi của prada đều vô cùng tốt, giống như F&R hướng về phần giầy.... thì không giống loại tốt nhất." Cô ngừng một chút, "Mà tôi chỉ cần tốt nhất."
Ra khỏi nước cô liền chọn một cái tên nước ngoài--Katherine, cái tên mới này làm cho cô có khí chất xinh đẹp, tài giỏi.
Uông Mỹ Lệ? Quả thật là tên tầm thường. Bình thường cô rất muốn thoát khỏi quá trình trưởng thành. Từ nay về sau, cô, là nhà thiết kế F&R, không còn là dân nghèo.
Đem Uông Mỹ Lệ an bài tốt ở ký túc xá của trụ sở chính xong, Lộ Dịch Sĩ phải trở về Paris, nơi đó có cuộc họp báo công bố trang phục chờ hắn.
"Cô một mình ở đây không có vấn đề gì chứ?" Hắn thật không có nhìn lầm người, cho dù một mình ở đất nước xa lạ, cô vẫn tao nhã như bà hoàng.
Uông Mỹ Lệ gật đầu một cái, xác định lần nữa, "Chỉ cần trở thành nhà thiết kế của F&R, ta có thể xin quốc tịch Pháp khôn? Trên máy bay hắn đã từng nhắc tới.
Lộ Dịch Sĩ gật đầu, "Chẳng qua phải ở lại đủ thời gian quy định."
"Tôi có thể chờ, khôn quan tâm là ở bao lâu."
Lộ Dịch Sĩ vỗ vỗ vai cô, "Tôi sẽ sắp xếp. Học cho tốt, tôi rất có lòng tin đối với cô."
Sau khi Lộ Dịch Sĩ đi, Uông Mỹ Lệ đem hành lý đơn giản cất đi, quyết định đi ra ngoài một chút.
Nước Pháp là nơi tràn ngập hơi thở cổ kính lãng mạng cũng là địa điểm du lịch khá nổi tiếng, dựa vào dũng khí của thanh niên dám nghĩ dám làm, Uông Mỹ Lệ lại có thể theo bản đồ tìm được Thiên Chúa Giáo học thêm chương trình bồi dưỡng ngôn ngữ.
Đêm xuống, nỗi nhớ nhà từ từ ập xuống, Uông Mỹ Lệ năm ở giường lớn mềm mại, trong đầu không cách nào đè xuống nỗi nhớ nhà.
Cô rất muốn rời khỏi nhà. Tất cả bốn vách phòng đều trống không, khuôn mặt u sầu tràn ngập vẻ mặt của mẹ, người ba vô tình ích kỷ... còn có cái gì đáng để nhớ hay sao?
Nhưng mà.... tại sao mắt vẫn chảy nước? Không hết nước mắt giống như nói với cô có gì ràng buộc ở sâu đáy lòng. Không nên như thế này!
Uông Mỹ Lệ ngồi dậy, tầm mắt rơi vào kiến trúc cổ xa hoa, cô giống như công chúa trong truyện cổ tích thế giới, cuộc sống như cô tha thiết mơ ước, còn có gì không tốt sao? Tại sao còn có thể dâng lên nỗi nhớ nhà?
Có lã là giai đoạn của bệnh nhớ nhà thôi, chờ qua một thời gian là quen. Cô an ủi mình.
Trằn trọc, Uông Mỹ Lệ dứt khoát đứng lên sửa sang lại quần áo, cô cầm lấy bóp da ngã xuống giường, đột nhiên có tờ giấy rơi ra.
Là chi phiếu của Mạnh Dật Phi.
Uông Mỹ Lệ cảm độn