Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Gái Hám Tiền Phiền Phức

Cô Gái Hám Tiền Phiền Phức

Tác giả: Phạm Dung

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 134291

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/291 lượt.

tới chỗ hắn đứng.
Chàng trai mỉm cười tiếp đón cô, "Biểu hiện của cô tối nay không tệ." Hắn nhìn lễ phục trên người cô, "Đều là do chính cô tự làm sao?"
Thẳng thắn mà nói, bộ lễ phục này không phải là thiết kế rất tinh tế mà làm người ta ca ngợi chính là người thiết kế lại biết cách sử dụng đường cong không hài hòa cùng với đường viền hoa làm trang trí, khéo léo che giấu được khuyết điểm. Nếu thật sự cái này do một nữ sinh thiết kế thì tương lai cô nhất định sẽ thành công.
Uông Mỹ Lệ mỉm cười nói: "Một cây kim, một sợi chỉ, một bức vẽ, một loại vải đều chính là do tôi làm."
Trong mắt hắn thoáng qua ý khen ngợi, "Có thể nói cho tôi biết ý tưởng của cô không?" "Lộng lẫy, mãnh liệt, phong cách hiện đại." Uông Mỹ Lệ tự tin trả lời. Không ấp úng trả lời giống những bạn học khác, cô đã chuẩn bị cho người ta kiểm tra.
Hắn đưa tay ra, "Tôi là Lộ Dịch Sĩ, nhà thiết kế trưởng."
Uông Mỹ Lệ đưa tay ra nắm lấy, "Rất hân hạnh được biết anh."
Cô vừa thấy một trong những bộ hàng hiệu nổi tiếng thế giới trên người hắn mới đi tới, không ngờ hắn lại là nhà thiết kế trưởng. Có thể nói chuyện với hắn khiến cho Uông Mỹ Lệ vui vẻ không ngừng.
Tay của cô hơi run, "Tôi không ngờ anh sẽ đến dự triễn lãm tốt nghiệp của trường tôi."
Lộ Dịch Sĩ nháy mắt mấy cái, nghiêng người nhỏ giọng nói: "Xuỵt! Tôi là bị bắt buộc đó." So với người khi nãy khác xa nhau, "Có một người con gái quen biết ở đây, mẹ ta bặt buộc muốn ta tới xem mặt." Hắn cố làm ra vẻ không chịu nổi, "Thật là thê thảm không dám nhìn! May mắn là để cho tôi phát hiện được báu vật này!"
Hắn vui vẻ trêu đùa làm cho Uông Mỹ Lệ mỉm cười, "Không thảm đến vậy chứ!"
"Ha ha" Sau khi cười một tiếng, Lộ Dịch Sĩ nghiêm nghị hỏi: "Nhìn bộ dáng trên sân khấu của cô có phải là người mẫu không chuyên, đúng không? Sau khi tốt nghiệp, cô có tính làm thiết kế hay không?"
Uông Mỹ Lệ không nói.
Vấn đề này cô cũng nghĩ đến, nếu như có thể tìm rể rùa vàng làm thiều phu nhân không lo ăn mặc tất nhiên là tốt nhất!
Nhưng mà một người mới tốt nghiệp, không có gia thế thì tìm rể rùa vàng ở đâu đây?
Nếu phải làm việc thì nhà thiết kế hay người mẫu cái nảo sẽ dễ dàng gần rể rùa vàng?
Thấy được sự do dự của cô, Lộ Dịch Sĩ cười nói: "Cô còn trẻ, có lẽ không có nhiều suy nghĩ. Lời khuyên của ta là: nghề người mẫu tuy vinh quang nhưng tuổi thọ lại ngắn ngủi, nếu như nổi tiếng, nhiều nhất là mười năm vàng son! Qua hai mươi tám tuổi thì sẽ là người mẫu xuống dốc, huống chi...."
Hắn nhìn nhìn thân hình cô thẳng thắn nói, "Tôi không phủ nhận cô thật sự là người đẹp nhưng mà 1m70 để đi trên sân khấu quốc tế mà nói thì rất khó! Nếu như cô chịu học tập thì tôi hoan nghênh cô vào F&R."
Uông Mỹ Lệ vui mừng hỏi: "Ý anh là tôi có thể trở thành nhà thiết kế cho F&R?" Có thể làm ở công ty quốc tế nổi tiếng, khác nào là con đường tắt tốt nhất.
Lấy địa vị của F&R ra, khách hàng của nó chắc chắn là những tinh anh của xã hội thượng lưu! Thật là tốt, Uông Mỹ Lệ dường như nhịn không được muốn reo hò. Chỉ cần vào F&R, chung quanh sẽ sạch sẽ bọ rầy, bởi vì cô chọn lựa!
Lộ Dịch Sĩ mỉm cười, "Tôi có thể đem phản ứng của cô xem là đồng ý sao?" Hắn không biết được tâm tư của cô, đơn giản cho rằng cô vì vào được công ty thiết kế nổi tiếng mà vui mừng.
Uông Mỹ Lệ vội vàng gật đầu không ngừng.
"Trước khi gia nhập vào F&R làm công việc thiết kế thì cô phải tới tổng công ty ở Pháp để học tập." Lộ Dịch Sĩ nghiêm nghị nói, "Nhiều năm qua, mỗi nhà thiết kế cũa F&R đều có một phong cách như nhau, keo dài phong cach của F&R, mỗi nhà thiết kế đều phải đến Pháp luyện tập. Ở nơi nào cô nhận sự kích thích trí tuệ mà thiết kế ra được tác phẩm, nó sẽ quyết định tiền lương và chức vụ trong tương ai của cô. Chỉ cần cô có năng lực, công ty sẽ trả lương tốt nhất cho cô."
Cứ như vậy, Uông Mỹ Lệ mười tám tuổi đi từng bước quan trong nhất.
Nước Pháp, đúng là nơi cô thực hiện ước mơ.






Ngày mai sẽ lên máy bay.
Cô tự mình gánh vác chi tiêu vừa học vừa làm trong ba năm, cam kết với mẹ: sẽ không tăng thêm gánh nặng cho bà.
Thỉnh thoảng có nhiều tiền hơn, cô cũng sẽ gửi về giúp một phần chi phí trong nhà, chỉ là cô không muốn trở về nơi đó nữa. Ngày lễ tết mẹ gọi điện thúc giục thì cô lại lấy công việc để từ chối.
Nhưng mà nếu thật là lần này phải rời đi thì không chỉ là nhà mà còn là mảnh đất này.
Bỗng nhiên Uông Mỹ Lệ có chút lưỡng lự.
"Trước hết mày cất ví da đi, chờ chúng ta vui chơi xong rồi chia."
"Được được được, vậy đại ca lên trước."
"Không được! XIn các ông, không được!" Uông Mỹ Lệ điên cuồng kêu to: "Cứu mạng! Có ai không? cứu tôi..."
Khuôn mặt dữ tơn từ từ phóng to làm cho Uông Mỹ Lệ ngã vào vực sâu. Cô tình nguyện chết ở nơi này chứ không để cho người xấu làm nhục. Nếu cô bị cưỡng hiếp thì sẽ không còn khả năng nào để theo đuổi hạnh phúc nữa.
Khi hai gã bỉ ổi đang đi về phía trước , sắp bắt được tay cô thì trong bóng tối xuất hiên một bóng hình cao lớn, ba người phía dưới cũng khôn


Disneyland 1972 Love the old s